Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa thì Lý Khinh Hồng suýt chút nữa đã trở thành con dâu của Tần thị.
Vương Nhất cũng mỉm cười đứng dậy, vô tình dùng thân thể chặn Lý Khinh Hồng lại, chìa tay về phía ông cụ Tần.
“Ông cụ Tần, tôi là chồng của Khinh Hồng, tôi tin ông đã từng nghe qua tên của tôi vào năm năm trước.”
Âm!
Lời này vừa nói ra, không chỉ sắc mặt của đám người Tần thị khế thay đổi mà ngay cả đám người Lý Khinh Hồng cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Thật sự là hết chuyện để nói rồi saol Tân thị còn chưa nói về chuyện gãy chân của Tân Hồng Long mà anh lại chủ động nhắc đến.
Trong nháy mắt, trái tim của Lý Khinh Hồng dường như dâng lên đến tận cổ họng, vô cùng khẩn trương.
Tần Vĩnh Nghiêm hơi nheo mắt lại: ‘Người trẻ tuổi, tôi có thể hiểu đây là đang khiêu khích không?”
Trên mặt của Tân Hồng Long cũng để lộ ra một tia tức giận.
Nhưng không hề có sát khí.
Anh ta đang hợp tác cùng Vương Nhất, đương nhiên phải buông bỏ ân oán, nhưng đám người Tần Vũ lại không biết!
Vương Nhất dường như không nhận ra lời đe doạ của ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm, anh vấn tươi cười ôn hòa.
“Có phải khiêu khích hay không hoàn toàn phụ thuộc vào phán đoán của ông cụ Tần.”
Sắc mặt Lý Khinh Hồng trở nên hoảng hốt, vội vàng ra hiệu cho Vương Nhất đừng nói nưa.
Chuyện của Tần Hồng Long vốn là nỗi xấu hổ rất lớn của Tần thị, nhưng Vương Nhất lại năm lần bảy lượt khiêu khích, quả thực đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Tân thị.
Tân Vĩnh Nghiêm mỉm cười: ‘Tuy rằng tôi đã già, nhưng cũng là gia chủ, không thể để cho người khác xâm phạm đến uy nghiêm của gia tộc.”
“Tôi thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, ân oán đáng lễ phải được giải quyết từ năm năm trước, vậy mà lại kéo dài đến tận bây giờ.”
ÂmI Sau khi ông cụ Tần nói hết câu, đám người Lý Khinh Hồng lập tức cảm nhận được một luồng áp lực cực kỳ lớn.
Nhiệt độ xung quanh dường như đã giảm xuống đến mức đóng băng.
Những lời mà Tân Vĩnh Nghiêm nói chính là tỏ ý Tân thị cũng đã lên kế hoạch xuống tay với Vương Nhất.
“Ông cụ Tân có chuyện gì vậy?”
Một tiếng cười sảng khoái khác vang lên.
Một thanh niên cao to bước đến, trên người còn đeo một huy hiệu bằng vàng sáng lấp lánh.
Phía sau, có một thanh niên đi theo, anh ta tên Vương Lâm.
“Vương thị cũng tới đây!”
Sắc mặt của Lý Khinh Hồng càng trở nên khó coi, áp lực đột nhiên nảy sinh.
Vương Hạn Kiệt nhìn thấy Vương Nhất thì đột nhiên nheo mắt lại.
“Đây không phải là người đã ném huy hiệu của tôi lần trước sao?”
Nghe vậy, Lý Khinh Hồng và đám người Lý Tuyết Nhi cũng nhìn về phía Vương Nhất với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Thật sự quá kinh hãi!