Ánh mắt của những người đứng xem xung quanh đầy kinh hoàng và chấn động, bọn họ bàn tán sôi nổi.
Trên thực tế, sau Tần thị, Vương thị lần lượt xuất hiện cũng đã khiến bọn họ đủ kinh hãi rồi.
Và sự xuất hiện của Lạc thị lại càng đẩy mâu thuần ở nơi này lên đến đỉnh điểm.
Dù sao cũng là vương tộc Yên Đô, một gia tộc tùy tiện xuất hiện thôi cũng đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Càng không cần nói đến việc ba vương tộc lớn đã †ề tụ tại đây.
Hàng loạt ánh mắt kinh ngạc và thảng thốt nhìn về phía Vương Nhất với vẻ không thể †in được.
Mọi người đều thầm nghĩ rốt cuộc chàng trai này có năng lực gì lại có thể khiến ba vương tộc lớn xuất hiện vì anh?
Cộp cộp cộp!
Cách đó không xa, tiếng bước chân giòn vang của Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thủy vang lên.
Hai người nắm tay nhau bước vào, cho dù là ngoại hình hay khí chất đều đỉnh cao.
Người sau mặc một chiếc áo khoác thời trang thật dài, che phủ phần dưới của cơ thể, bó sát để lộ mắt cá chân trắng như tuyết, dưới da có thể mơ hồ nhìn thấy từng đường gân xanh hơi mờ.
Phấn mắt màu tím nhạt được vẽ trên lông mi trông vô cùng quyến rũ.
Dì nhỏ luôn là người đi đầu trong các mode thời trang, dung mạo tỷ lệ nghịch với tuổi tác, nếu nói bà ta tầm 30 tuổi cũng sẽ có khối người tin.
Nhưng khác với Lạc Thanh Thủy, Lạc Thanh Hiền lại giống một miếng ngọc hổ phách đã lắng đọng trong một thời gian dài, sự hào nhoáng đã biến mất.
Cho dù đã hoàn tục nhưng bà ta vẫn duy trì thói quen ăn chay niệm Phật, cả người trông lãnh đạm mà điềm tĩnh.
Tựa như chỉ cần đứng cạnh bà ta thì con người sẽ quên đi ân oán thù địch.
Đăng sau lưng họ cũng có rất nhiều cao thủ với khí thế mạnh mẽ, đại diện cho Lạc thị xuất chiến ở đại hội Bắc Cảnh.
“Con không sao chứ?”
Cuối cùng, khi hai người đã đi đến bên cạnh Lý Khinh Hồng, Lạc Thanh Hiền nhẹ nhàng hỏi.
“Không sao.”
Lý Khinh Hồng ôn hòa đáp lại.
Lạc Thanh Hiền cũng không để ý, chỉ mỉm cười nhẹ.
“Bà chủ!”
Ở phía sau, Lý Thiên Dương không thể tưởng tượng nổi nhìn Lạc Thanh Hiền, kích động gọi lớn.
Lạc Thanh Hiền quay đầu nhìn lại, nụ cười trên khuôn mặt càng sâu hơn.
“Tôi đã không còn là bà chủ của Lý thị, ông xu không cần gọi tôi là ‘bà chủ”: Mặc dù sự kiện “tranh giành con gái” đã xảy ra hai mươi năm trước, nhưng Lý Thiên Dương vấn theo bản năng kính sợ Lạc Thanh Hiền.
“Thằng nhóc, chẳng phải tôi đã nói với cậu là nếu gặp phiền phức thì nhất định phải gọi điện cho dì nhỏ sao? Dì nhỏ sẽ ra mặt giúp cậu.”
Lạc Thanh Thủy bước đến bên cạnh Vương Nhất, vẻ mặt hơi tức giận, bà ta không hài lòng vì Vương Nhất không thông báo cho mình biết.
Đối với chuyện lần này, Vương Nhất đành phải cười khổ: “Con đã biết, lần sau nhất định sẽ gọi điện cho dì nhỏ.”