Dựa vào bản tính sợ thiên hạ không đủ loạn của dì nhỏ, e răng thể nào cũng làm cho người ta đầu rơi máu chảy thì mới chịu bỏ qua.
Trong lúc vô tình, nơi này đã biến thành hai nhóm người đối đầu lấn nhau.
Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, Lạc thị cùng một phe, Tần thị cùng Vương thị cùng một phe.
Sắc mặt của Vương Hạn Kiệt trở nên cực kỳ khó coi.
Chỉ một mình Lạc Thanh Thủy cũng đã khiến anh ta cảm thấy áp lực, đừng nói đến người đứng bên cạnh bà ta là nữ vương Yên Kinh, người từng oai phong lãm liệt một cõi vào hai mươi năm trước.
“Dì Lạc, thằng nhóc kia không chỉ đả thương cao thủ của Vương thị mà còn vứt huy hiệu thân phận của cháu, chẳng lẽ các người muốn bao che cho anh ta sao?”
Vương Hạn Kiệt trầm giọng hỏi.
“Bao che?”
Lạc Thanh Thủy cười lạnh lùng nói: “Cháu rể của tôi cũng không làm gì sai, tôi bao che cái gì đây?”
“Là do cao thủ của Vương thị các người kém cỏi hơn người khác, trách được ai?
Về phần ném huy hiệu của cậu… Tôi cũng không nhìn thấy Vương Nhất ném nó đi, cho nên không tính!”
Hai tay Lạc Thanh Thủy chống nạnh, hung hăng giận dữ hét vào mặt Vương Hạn Kiệt.
Có một người chị lợi hại làm chỗ dựa, Lạc Thanh Thủy đã quen với việc cậy mạnh lớn tiếng.
Chỉ cần không phải là nhân vật lớn đứng đầu trong vương tộc, còn lại những người khác thì Lạc Thanh Thủy luôn luôn không Sợ, muốn mắng cứ mắng thôi.
Vương Hạn Kiệt ở bên này trở nên đờ đần, bị mấy câu nói của Lạc Thanh Thủy làm cho ngây người.
Rõ ràng anh ta mới là người bị hại, sao đến miệng của Lạc Thanh Thủy thì bản thân lại biến thành một tên tội phạm hung ác vậy?
Hơn nữa, cái gì mà không nhìn thấy Vương Nhất vứt huy hiệu nên không tính chứ?
Sau khi bình tĩnh lại, Vương Hạn Kiệt giận đến mức run cả người, khuôn mặt cũng tái xanh.
Khinh người quá đáng!
Cmn khinh người quá đáng!
“Dì Lạc, tôi tôn trọng dì là tiền bối nên mới gọi một tiếng dì. Nhưng nếu dì không phân biệt được đúng sai thì cũng đừng trách Vương thị của tôi không khách sáo!”
Vương Hạn Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Thanh Thủy, trầm giọng nói.
“Cậu đang vô lễ với tôi à? Tôi còn đang mong cậu đừng khách sáo với tôi nữa đấy!”
Lạc Thanh Thủy sải bước đến trước mặt Vương Hạn Kiệt, mặc dù không cao bằng anh ta nhưng khí thế không hề thua kém.
Bà ta liếc nhìn huy hiệu thân phận trên áo của Vương Hạn Kiệt, đột nhiên vươn tay giật lấy, sau đó trực tiếp ném thẳng vào thùng rác cách đó không xa.
“Nhìn thấy chưa? Hiện tại mới thật sự vứt huy hiệu của cậu đi đấy!”
Lạc Thanh Thủy nhìn Vương Hạn Kiệt, lạnh lùng nói.
Bùm!
Lần này, tất cả người của Vương thị đều phần nộ.
Vương Lâm tức giận hét vào mặt Lạc Thanh Thủy: “Bà thật to gan, dám vứt bỏ huy hiệu của anh trai tôi!”