Mưa gió sắp ào đến, mây đen tràn ngập khắp thành phố!
Hiện trường trở nên yên tĩnh, chỉ có giọng nói trầm thấp nhưng mạnh mẽ của Lạc Thanh Hiền vang lên.
Không biết tại sao nhưng tất cả mọi người có mặt tại đây, kể cả Tần Vĩnh Nghiêm đều cảm nhận được một áp lực cực kỳ lớn.
Tính tình của Lạc Thanh Hiền đã trầm ổn hơn rất nhiều, cũng không dễ dàng tức giận, nhưng không có nghĩa là bà ta không nóng tính.
Một người ít khi tức giận lại đột nhiên nổi cơn thịnh nộ là một chuyện vô cùng khủng khiếp.
Ngay cả Tần Vĩnh Nghiêm cũng cảm thấy sợ hãi trước khí thế trên người Lạc Thanh Hiền.
“Tôi mặc kệ ai đúng ai sai, tôi chỉ thấy hai vương tộc của các người đang hợp tác ức hiếp người nhà tôi, xem tôi không tồn tại!!!”
Giọng nói của Lạc Thanh Hiền đột nhiên †ăng lên quãng tám.
Trong nháy mắt, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động.
Một số người nhút nhát suýt chút nữa đã sợ đến mức ngất xỉu.
Vương Nhất cũng choáng váng.
Đây chính là mẹ vợ của mình sao?
Khí thế cũng quá cường đại rồi?I Vào giờ phút này, Lạc Thanh Hiền chính là nữ vương chân chính nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Lý Khinh Hồng là người bình tĩnh nhất trong số họ, bởi vì khi còn nhỏ cô đã nhìn thấy khí thế này rất nhiều.
Thậm chí có thể khoa trương nói một câu, Lạc Thanh Hiền ở hiện tại so với thời kỳ đỉnh cao trước đó không hề kém cạnh một chút nào.
Cho nên cô không cảm thấy sợ hãi, chỉ bình tính uống một ngụm nước.
P(0UT° Lạc Thanh Hiền nhìn Tân Vĩnh Nghiêm và Vương Hạn Kiệt, vô cùng bình tĩnh nói ra một chữ “cút’.
Người có khí chất, ngay cả lúc mắng chửi người khác thì cũng cảm thấy bà ta rất có tố chất.
Vào giờ phút này Lạc Thanh Hiền thốt ra từ ‘cút’ nhưng không ai dám không tuân theo.
“Gia chủ nhà họ Tần, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trước khí thế mạnh mẽ của Lạc Thanh Hiền, sắc mặt của Vương Hạn Kiệt có chút tái nhợt, chỉ có thể quay sang cầu cứu Tần Vĩnh Nghiêm.
Trái tim của Tân Vũ và Tân Hồng Long cũng đập thình thịch, hai người nhìn Lạc Thanh Hiền.
Khi Lạc Thanh Hiền rời khỏi Yên Kinh vào hai mươi năm trước, bọn họ vẫn còn nhỏ, chỉ nghe nói về truyên thuyết của Lạc Thanh Hiền, chưa từng tận mắt chứng kiến dáng vẻ thật sự tức giận của Lạc Thanh Hiền.
Hiện tại, hai mươi năm trôi qua, khi Lạc Thanh Hiền nổi giận một lần nữa, bọn họ vân cảm thấy chưa đủ.
Vậy thì có thể tưởng tượng được ở Yên Kinh hai mươi trước, mọi người kính sợ Lạc Thanh Hiền đến mức nào.
Tân Vĩnh Nghiêm cũng cảm thấy cực kỳ áp lực, nhưng ông ta vẫn không có ý định dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
“Thanh Hiền, ngay cả trưởng bối như tôi mà bà cũng xem thường sao?”
Tân Vĩnh Nghiêm lạnh lùng nói.
Lạc Thanh Hiền bình tĩnh đáp: “Chính vì trong mắt tôi vẫn xem ông là trưởng bối nên tôi mới nói với ông những lời này. Nếu là tôi của hai mươi năm trước, sao tôi còn có thể nhiều lời như vậy?”