Nghe vậy, sắc mặt của Tân Vĩnh Nghiêm cũng thay đổi rõ rệt.
Đúng thật, nếu như là Lạc Thanh Hiền của hai mươi năm trước thì đã sớm cho một cái tát rồi.
Tuy nhiên câu này đã nhắc đến một điểm quan trọng.
Bây giờ không phải hai mươi năm trước!
Lạc Thanh Hiền cũng không phải Lạc Thanh Hiền của hai mươi năm trước!
Bà bây giờ chỉ là một người thường đã hoàn tục!
“Thanh Hiền à, bà nên nhìn rõ thực tế, bây giờ không phải là thời đại của bà.”
Khí thế của Tần Vĩnh Nghiêm cũng dần trở nên mạnh mẽ, nheo mắt nhìn Lạc Thanh Hiền nói: “Bây giờ bà cùng lắm chỉ là một người bình thường, trong tay không có chút quyền lực gì, bà có tư cách gì nói với tôi những câu này?”
Sau khi nghe Tần Vĩnh Nghiêm nói, Vương Hạn Kiệt cũng kịp phản ứng lại.
Khi nhắc tới Lạc Thanh Hiền, trong tiềm thức của mọi người sẽ luôn nhớ đến nữ vương Yên Kinh.
Từ đó kính nể và sợ hãi bà ta.
Nhưng suy cho cùng, bà ta cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường đã xuất gia và hoàn tục thôi.
Lạc thị của hiện tại đã sớm không còn thuộc quyền quản lý của bà ta nữa!
Nghĩ đến đây, trên mặt Vương Hạn Kiệt không khỏi tức giận.
Bản thân lại bị một người phụ nữ chỉ biết dựa vào quyền lực và sống trong quá khứ giáo huấn?
Thần sắc của Lạc Thanh Thủy có chút hốt hoảng, bởi vì Tân Vĩnh Nghiêm đã nói trúng đích.
Chị gái của bà ta hiện tại không có chút quyên lực nào ở Lạc thị, sở dĩ có thể trở lại nhà họ Lạc một lần nữa vẫn nhờ vào địa vị của bà ta ở Lạc thị.
Gia chủ hiện tại của Lạc thị cực kỳ kiêng ky sức ảnh hưởng của Lạc Thanh Hiền, rất sợ bà ta cướp mất địa vị nên không cho bà ta giữ bất cứ chức vụ nào.
Cho nên, bây giờ ở Lạc thị, Lạc Thanh Hiền hoàn toàn là một người nhàn rỗi, một số người còn ở sau lưng âm thầm cười nhạo chị gái của bà ta chỉ là một bình hoa có tiếng mà không có miếng.
Nhưng Lạc Thanh Hiền chỉ thản nhiên mỉm cười: “Tôi thật sự giống như những gì các người đã nói, chỉ là một truyền thuyết đã suy tàn, nhưng tôi vẫn có cách khiến các người phải cúi đầu xưng thần.”
“Ha ha ha…”
Vương Hạn Kiệt không nhịn được bật cười thành tiếng.
Biết Lạc Thanh Hiền chỉ là một con hổ giấy, anh ta cái gì cũng không sợ nữa: ‘Vậy bà nói cho tôi biết, bà làm thế nào để khiến chúng tôi phải cúi đầu xưng thần?”
“Hôm nay cho dù có các người có Lạc thị chống lưng thì trước khi đại hội Bắc Cảnh bắt đầu, chúng tôi nhất định phải dạy dỗ con rể bà một bài học!”
Về phía Tần thị, Tân Vũ cũng để lộ nụ cười nhẹ nhõm.
Gương mặt của Tần Hồng Long vẫn lạnh lùng như trước, không nhìn ra vui mừng hay tức giận, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng cho Vương Nhất.
Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ là Lạc Thanh Hiền, nhưng Lạc Thanh Hiền chỉ là một con hổ giấy, căn bản không có chút tác dụng nào cải Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng tò mò nhìn Lạc Thanh Hiền, muốn biết rốt cuộc bà ta có thể làm được gì.
Chỉ thấy Lạc Thanh Hiền mỉm cười, chậm rãi quay đầu nhìn Vương Nhất.
“Bởi vì tôi có một người con rể tốt.”