“Các người cho rằng tôi đến nên đám người Khinh Hồng mới an toàn sao? Sai rồi, cho dù chúng tôi không đến thì các ngươi cũng không thể động được một sợi tóc của Khinh Hồng.”
Âm!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Vương Hạn Kiệt, Tần Vũ, thậm chí là Tân Vĩnh Nghiêm đều đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất.
Sao đi một vòng lớn lại quay về Vương Nhất thế?
“Ha ha ha…
Một lúc sau, Vương Hạn Kiệt không nhịn được bật cười thành tiếng.
Vương Lâm đứng sau cũng bật cười.
“Dì Lạc đang nói gì thế, bà dám đánh cược bảo bối của mình cho Vương Nhất, bà không biết anh ta còn chẳng được Lý thị thừa nhận là con rể sao?”
“Lý thị chỉ hận không thể chờ anh ta chết, làm sao có thể ra tay cứu giúp chứ?”
Ngay cả ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm cũng bật cười.
Có thể thấy trò cười này lố bịch đến mức nào.
Nhưng Lạc Thanh Hiền lại không hề tức giận, chỉ quay đầu lại nhìn về phía Vương Nhất.
“Con có biện pháp, đúng không?”
Vương Nhất mỉm cười gật đầu: “Mẹ vợ, mẹ đã vất vả rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho cơn.
Vương Hạn Kiệt không có thái độ tốt như vậy với Vương Nhất.
Anh ta trực tiếp tỏ vẻ khinh thường, chỉ vào Vương Nhất mắng: ‘Một tên phế vật như anh thì có năng lực gì chứ?”
Vương Nhất hướng về phía thùng rác cách đó không xa, bĩu môi nói: “Tôi cảm thấy nếu anh có thời gian mắng chửi ở chỗ này thì không bằng lục tìm huy hiệu của mình trong thùng rác trước đi, đừng để lát nữa nó thật sự bị vứt đi.”
“AnhI”
Vương Hạn Kiệt vô cùng tức giận vì những câu nói kia.
Lý Khinh Hồng cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất, vừa ôm Vương Tử Lam vừa nhẹ nhàng hỏi: “Anh thật sự có thể chứ?”
Vương Nhất cười nói: ‘Em chỉ cần tin tưởng chồng mình thôi.”
Nói xong, anh ta lập tức đứng lên, nhìn người của hai gia tộc lớn Vương thị cùng Tần thị, cười nói: “Có vài ân oán không thể tránh khỏi, nếu các người muốn giải quyết thì cứ giải quyết ở đây đi. Trước tiên… nếu các người có thể giải quyết.”
Vừa dứt lời, anh ta đã gọi điện thoại: “Có thể tiến vào.”
Lời này vừa nói ra, cho dù là Tần thị hay Vương thị cũng đều vô thức nhìn xung quanh.
Kết quả không có người nào.
Vương Hạn Kiệt tỏ vẻ khinh thường: “Vẫn còn giả thần giả quỷ!”
“Chắc vấn còn đang trên đường tới.”
Vương Nhất giải thích: “Các người muốn tìm tôi trả thù thì cũng được thôi. Nhưng phải nói xem đó là hình thức trả thù gì?”
“Mối hận của tôi và Vương thị chỉ là tạm thời. Hơn nữa tôi cũng có huy hiệu thân phận của Vương thị, quy định của Vương thị nghiêm cấm nội bộ chém giết lẫn nhau, cho nên anh không thể xuống tay với tôi.”