Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Liếc mắt nhìn về phía Mục Lang đang đi tới, hai mắt của Vương Nhất hơi nheo lại.

Ở cả đại hội Bắc cảnh, người có thể để anh chú ý cũng không nhiều.

Mục Lang là một trong số đó.

Nhưng Mục Lang lại không nhận ra Vương Nhất.

Tứ đại cảnh chủ đều có tên gọi tương ứng, chỉ có Bắc cảnh là đặc thù nhất.

Thân phận của tất cả thủ hộ giả bên cạnh Bắc cảnh đều được giữ bí mật, bao gồm cả ảnh chụp.

Cho nên, Mục Lang cũng không biết thân phận của Vương Nhất.

Cho dù trước đó cùng tứ đại cảnh chủ đông tây nam bắc tranh đoạt danh xưng Ẩn chủ, Vương Nhất cũng mang theo mặt nạ.

Với sự xuất hiện của Mục Lang, không khí nơi này lại trở nên lạnh lẽo một lần nữa.

Chỉ nhìn thấy hai ngón tay của Mục Lang nhẹ nhàng kẹp một cây kim bạc.

Mục Lang nhìn cây kim đó vài lần, sau đó vèo một tiếng tùy tiện ném bỏ cái kim, ánh mắt nhìn chằm chăm vào Thiết Diện.

“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là kẻ phản bội này đó à?”

Mục Lang nhìn Thiết Diện, bỗng nhiên lại cười khẽ vài tiếng: “Không thể không nói, lá gan của cậu cũng lớn lắm, đã phản bội Tây cảnh mà còn dám xuất hiện trước mặt tôi, không sợ tôi sẽ giết cậu à?”

Oành.

Giọng điệu của Mục Lang tuy bình thản nhưng chỉ cần một câu nói là đã mang theo uy thế mạnh mẽ.

Đồng thời, ông ta còn dồn hết khí thế về phía Thiết Diện.

Thiết Diện lập tức cảm thấy một áp lực nặng nề, như đang vác trên vai một ngọn núi lớn.

Người bình thường khi đối mặt với Mục Lang thì đã sớm bị khí tràng mạnh mẽ ép đến nồi phải thuần phục mà quỳ dưới đất.

Nhưng Thiết Diện vẫn chưa hề lui bước, hai mắt vấn cứ nhìn gắt gao vào ông ta.

Anh ta lạnh nhạt nói: ‘Rời khỏi Tây cảnh không phải là ý của tôi, mà là bị ép buộc không còn cách nào khác, tôi không hề phản bội Tây cảnh.”

Anh ta là sát thủ của Tây cảnh, mỗi một lần ám sát đều phải thành công, nhưng lần ám sát Ẩn chủ lại thất bại.

Thậm chí hành động của Thiết Diện còn không được xem như là ám sát, chỉ là quân cờ được Mục Lang sử dụng để thăm dò thực lực của Vương Nhất mạnh hay yếu.

Thất bại cũng đúng thôi.

Nhưng Mục Lang lại không có ý định bỏ qua cho Thiết Diện.

Cũng không phải là do ông ta lạnh lùng vô tình, mà là ông ta có một chấp niệm rất sâu sắc.

Mỗi một mệnh lệnh nào mà ông ta đã tuyên bố, đó đều là quân lệnh.

Quân lệnh thất bại, vậy thì phải lấy cái chết để tạ tội.

Ai cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Cho nên mới có chuyện Thiết Diện rời khỏi, dòng đời đưa đẩy mới đầu quân cho Vương Nhất.

“Đối với tôi mà nói, rời khỏi Tây cảnh chính là làm phản, hèn nhát. Tôi nói cậu phản bội thì chính là phản bội.”

Thái độ của Mục Lang rất ngang ngược: “Còn nữa, cậu đã dám bắn ám khí với tôi, làm như vậy là đang không nể mặt tôi à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui