Bộp bộp bộp.
Mục Lang ngay lập tức nhanh chân đi về phía Thiết Diện.
Khí thế trên người càng ngày càng mạnh.
Bọn người Tần Vũ và Vương Hạn Kiệt dùng ánh mắt hoảng hốt mà nhìn Mục Lang.
Đại hội Bắc cảnh còn chưa bắt đầu, thủ hộ Tây cảnh đã muốn ra tay rồi à?
Sát khí mãnh liệt làm Thiết Diện không thể thở nổi.
Nhưng đúng lúc này, sau lưng Thiết Diện lại truyền đến tiếng cười thản nhiên mà nhẹ nhàng của Vương Nhất.
“Có tôi ở đây, ai có thể làm tổn thương anh.
Vương Nhất nhẹ nhàng võ võ bả vai Thiết Diện, cười to nói.
Oành.
Lời này vừa mới nói ra, Thiết Diện lập tức kích động run rẩy cả người.
Cảm giác kính sợ và sợ hãi trong lòng đối với Mục Lang cũng đã biến mất không còn chút gì nữa.
Mặc dù thủ hộ Tây cảnh Mục Lang mạnh đó, nhưng cho dù có mạnh đi nữa thì có thể mạnh hơn Ẩn chủ à?
Người đứng phía sau anh ta chính là Ẩn chủ.
Cho nên, Thiết Diện không sợ hãi.
Nhưng phản ứng của bọn người Lý Khinh Hồng, Tần thị, Vương thị và Lạc Thanh Hiền lại không giống như thế.
Sắc mặt của Lý Khinh Hồng thay đổi, cô nhanh chóng nắm lấy tay của Vương Nhất, lo lắng nói: “Vương Nhất, anh có biết là anh đang nói cái gì không?”
Lạc Thanh Thủy cũng rất nghiêm túc.
“Đối phương là Mục Lang đó, là một trong những cường giả đứng đầu ở toàn bộ nước H này, ai đắc tội với ông ta thì chỉ có một con đường chết.”
“Đến cấp bậc như Mục Lang, chỉ cần một câu nói là đã có thể nâng đỡ một gia tộc nhỏ để nó biến thành tuyệt thế hào môn, cũng có thể tàn sát một vương tộc trong vòng một đêm, khiến nó hầu như không còn, chính là sự tôn tại mà ngay cả vương tộc Yên Đô cũng không thể chọc vào.”
Nụ cười trên mặt Lạc Thanh Hiền cũng theo đó mà nhạt dần, mặc dù không nói chuyện, nhưng sắc mặt của bà ta đã chứng minh lời nói của Lạc Thanh Thủy không phải là giả.
Tứ đại thủ hộ đông tây nam bắc, thực lực của mỗi một người đều mạnh đến mức không giống như bình thường, ngay cả vương tộc Yên Đô cũng phải làm vui lòng bọn họ.
Nhưng Vương Nhất lại chống đối Mục Lang.
Tai họa giáng xuống đầu.
Bọn người Tần Vũ, Vương Hạn Kiệt kiềm không được mà nở nụ cười.
Vương Nhất đắc tội với Mục Lang, đây chính là kết quả tốt nhất.
Mục Lang chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đè chết Vương Nhất.
Nhưng Vương Nhất lại nở một nụ cười khẽ với bọn họ: ‘Mọi người cứ yên tâm đi, Mục Lang không thể làm gì tôi đâu.”
Lý Khinh Hồng khó tin mở to mắt, cảm thấy chắc chăn là Vương Nhất đã điên rồi.