Bầu không khí lặng ngắt như tờ, tất cả các thế lực có mặt ở hiện trường đều cảm thấy choáng váng.
Từ nấy đến giờ, Vương Nhất đều ngồi ở trên ghế, chỉ cười tủm tỉm nhìn sự việc đang phát triển.
Nhưng lại có thể hù dọa Tần thị, Vương thị, cộng thêm thủ hộ Tây cảnh đứng trên đỉnh cao võ đạo.
Đội hình như vậy, ai dám ngăn cản?
Chỉ sợ là ngay cả đứng cũng đứng không yên.
Nhưng Vương Nhất chẳng làm cái gì hết mà đã có thể hù dọa bọn họ.
Chỉ dựa vào sự can đảm này, tìm kiếm ở cả nước H cũng chẳng có ai bằng.
Bôm bốp.
Hiện trường vang lên tiếng võ tay rất nhỏ.
Lạc Thanh Hiền nhẹ nhàng võ tay, mang trên mặt nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất đầy vẻ thưởng thức.
“Trong lòng tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều cách mà cậu dùng để giải quyết cục diện, nhưng lại không ngờ rằng cậu lại dùng biện pháp này.”
“Thật may mắn cậu là con rể của tôi, Lý Thế Nhân không bằng cậu.”
Oành.
Lời này của Lạc Thanh Hiền vừa mới nói xong, tất cả mọi người lại kinh ngạc một lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất đều là vẻ khó tin.
Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng kinh ngạc mà nhìn Lạc Thanh Hiền.
Nhận xét của bà ta đối với Vương Nhất lại cao như thế?
Lý Khinh Hồng biết rõ tính tình của người mẹ này, rất kiêu ngạo, bà ta không hề vừa mắt bất cứ người đàn ông nào trên đời này.
Cho dù là Lý Thế Nhân, những thành tựu sau này cũng không lọt vào mắt bà ta.
Một nhân vật có tiêu chuẩn cao như thế mà lại đánh giá Vương Nhất đến mức đó?
Không biết tại sao, người Vương thị và Tần thị lại cảm nhận được chút e ngại.
Mà đám người Lạc Thanh Thủy, nhà họ Lương, nhà họ Hạ đi theo Vương Nhất, hoặc là người thân của anh, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kích động.
Bọn họ đã không nhìn lâm người, đi theo Vương Nhất chắc chắn có thể phát triển như gió.
Vương Nhất chỉ cười mà không nói gì.
Những lời nhận xét này đã đủ để khiến tên tuổi của anh có thể vang dội cả Yên Kinh.
Nhưng mà anh vấn không thèm để ý.
Dù sao dựa vào thân phận của anh, nắm giữ cả toàn bộ Yên Kinh cũng không phải là vấn đề. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Anh nở nụ cười với Mục Lang: “Cách đại hội Bắc cảnh chỉ còn có hai phút, ông xác định là vẫn muốn so tài với tôi?”
Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của Mục Lang liền đen như đáy nồi.
Ông ta không cam tâm!
Tìm khắp cả nước H này, có người trẻ tuổi nào mà dám sắp nói với ông ta như thế.
Nhưng trước mắt lại có một người.