Bên phía Diệp thị, Diệp Ân Thi mở to mắt nhìn, cô ta hoài nghi mà nhìn Vương Nhất.
Diệp Thúy Như không nói gì, chỉ là nhìn anh với vẻ mặt sốt ruột.
“Anh ta đang làm gì vậy…”
Diệp Thúy Như lòng nóng như lửa đốt, chẳng lẽ anh ta muốn ngay bây giờ thừa nhận mình chính là Ấn chủ à?
Trước đó Vương Nhất đã bị hiệp hội võ đạo phong sát, không cho phép tham gia đại hội Bắc cảnh.
Vương Nhất đeo mặt nạ, dùng tên giả Ẩn chủ để tiếp tục tham gia, vốn dĩ đó chính là một may mắn.
Lúc này anh thừa nhận, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi ư?
Lý thị, Vương thị, Tần thị ở phía bên kia cũng nhìn chằm chằm vào Vương Nhất.
Vương Nhất sẽ nói gì đây?
Người dẫn chương trình đặt micro trước mặt Vương Nhất, trên tivi cũng đã chiều đến ống kính ngắm ngay vào Vương Nhất.
Bây giờ anh chính là tâm điểm của mọi người.
Vương Nhất cười nhạt: “Tôi không phải là Ẩn chủ, tôi và các người đều giống nhau, đều chỉ là một người rất bình thường.”
“Nhưng tôi vẫn muốn nói một câu công bằng.
“Cái danh xưng Ẩn chủ này là độc quyền à, tên thì cũng chỉ là một danh hiệu, có cũng được mà không có cũng không sao. Người khác có thể tên là Ẩn chủ, tôi cũng có thể tên là Ẩn chủ, tất cả mọi người đều có thể tên là Ẩn chủ.”
“Nguyên tắc đầu tiên của Ẩn chủ chính là bảo vệ quốc gia mà không phải là chạy theo danh lợi.”
Vương Nhất cầm lấy micro chậm rãi nói, cả sân vận động đều vang vọng tiếng nói của anh, thật lâu vẫn không tiêu tan.
Đám người ngơ ngác, nhưng mà tiếng mắng chửi cũng đã dần dần nhỏ lại.
Đúng là như thế, Ẩn chủ không phải là tên độc quyền của ai, nó chỉ là một danh hiệu.
Nhưng bọn họ không thể chấp nhận được việc có người giả mạo. Ẩn chủ.
“Các người măng chửi chỉ là bởi vì hình tượng anh hùng của Ẩn chủ đã ăn sâu vào trong lòng các người, không ai có thể phá vỡ được nó.”
“Các người sẽ cảm thấy mệt mỏi, lúc này lại có người đến phá vỡ nó, đánh vỡ tư tưởng bị ràng buộc, các người sẽ từ từ chấp nhận thôi.”
Vương Nhất tiếp tục nói một cách từ tốn.
Rốt cuộc cũng đã có người dần dần chấp nhận.
Bọn họ định xem thử “Ẩn chủ” này có lai lịch gì.
Nói xong, Vương Nhất ngồi xuống.
Vương Nhất không phải là Ẩn chủ, biểu cảm của người dẫn chương trình có chút thất vọng.
Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại, Vương Nhất nói rất có lý, làm sao mà Ẩn chủ chân chính lại có thể đến tham gia đại hội Bắc cảnh được chứ?
Diệp Thúy Như cũng thở phào một hơi, nếu như thật sự bởi vì danh xưng Ẩn chủ mà nhằm vào Diệp thị, vậy thì cô ta sẽ biến khéo thành vụng.
May mắn là Vương Nhất đã giải quyết mọi chuyện.
Bông nhiên bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Diệp Ân Thi.
“Tôi đề nghị chia Diệp thị thành hai nhóm để quyết đấu.”