Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của Diệp Thúy Như liền thay đổi.
“Ông Mục!”
Cô ta đứng phắt dậy hét to, nhưng mà căn bản không có ai để ý tới cô ta.
Cuối cùng, thành viên của Diệp thị vẫn bị chia làm hai nhóm.
Diệp Thúy Như tái mặt ngồi xuống, tức giận đến nỗi cả người đều đang run rẩy.
‘Ha ha ha… Diệp Thúy Như cô tiêu rồi.”
Diệp Ân Thi ở bên cạnh cười to, dường như đã nhìn thấy kết cục của Diệp Thúy Như.
“Bên phía tôi còn có cao thủ đứng thứ hai trong hiệp hội võ đạo Giang Thành – ông Hồng, bên cô có ai có thể đánh một trận với ông Hồng chứ?”
“Một khi Diệp thị không thể giành được chức quán quân trong đại hội Bắc cảnh lần này, cô sẽ phải cút ra khỏi Diệp thị.”
Reng reng.
Bồng nhiên điện thoại của Diệp Thúy Như lại vang lên.
Diệp Thúy Như nhấn nghe, chỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Vương Nhất.
“Muốn chia hai nhóm thì cứ để bọn họ chia làm hai nhóm đi, tất cả âm mưu quỷ kế đều phải thất bại trước thực lực tuyệt đối thôi.”
Diệp Thúy Như hít sâu một hơi, nói với Diệp Ân Thi: ‘Diệp Thúy Như tôi nói được làm được.”
“Được thôi, cái này là cô nói đó.”
Diệp Ân Thi vô cùng kích động, cô ta đang chờ đợi câu nói này của Diệp Thúy Như.
Dường như là sợ cô ta sẽ đổi ý, Diệp Ân Thi nói với Diệp Vô Lệ sau lưng mình: “Bác Diệp, bác đã nghe thấy Diệp Thúy Như vừa mới nói gì rồi đúng không? Không giành được chức quán quân đại hội Bắc cảnh thì tự mình rời khỏi Diệp thị.”
Diệp Vô Lệ nhìn Diệp Thúy Như, thở dài một hơi rồi nhẹ gật đầu.
Diệp Thúy Như cũng quay đầu nhìn Diệp Vô Lệ.
Lãnh Nhan đã từng nhắc nhở cô ta nhất định phải cẩn thận với Diệp Vô Lệ, từ đầu đến cuối, cô ta đều nhớ kỹ câu nói này.
Lúc này, Mục Lang chậm rãi đứng dậy nhìn tất cả mọi người ở phía dưới rồi nói: ‘Bây giờ tôi xin tuyên bố đại hội Bắc cảnh chính thức bắt đầu, có thể mời nhóm tuyển thủ đầu tiên lên sàn.”
Cường giả của các gia tộc đồng loạt nhìn về phía hậu trường.
Lúc này, Vương Nhất bỗng nhiên đứng dậy.
Lý Khinh Hồng vội vã nắm tay anh: “Anh đi đâu vậy?”
Vương Nhất cười nói: “Tạm thời công ty có chút việc, anh phải đi xử lý một chút.”
Lý Khinh Hồng nữa tin nữa ngờ buông tay ra.
Vương Nhất rời khỏi khán đài, sau đó đổi một bộ quần áo màu đen, đồng thời còn đeo một cái mặt nạ sắt lóe ra ánh sáng lạnh lão.
Nếu như có người Bắc cảnh ở đây, chắc chắn có thể nhận ra được đây chính là biểu tượng của Ẩn Vu Bắc cảnh.
Trong phòng nghỉ ở sân vận động, có rất nhiều tuyển thủ dự thi đều đang nghỉ ngơi chờ đợi.
Vương Nhất một thân một mình đứng ở trong góc, khí tức đạm bạc, nếu như không nhìn kỹ thì rất khó để phát hiện anh có mặt ở đây.