Khoảng cách gần như vậy, đối mặt với nắm đấm mạnh bạo như thế, vậy mà lại không tránh né.
Là do cậu ta đã biết Hồng Giác Lâm không dám ra tay à?
Chỉ có hạc trong bầy gà thì mới có thể không sợ!
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng đá cuội lăn lốc cốc.
Mọi người chấn động, nhìn Vương Nhất đeo mặt nạ giống như là đang nhìn tiên trên trời.
Diệp Kình Hiên còn hơn như thế, anh ta thật sự khâm phục Vương Nhất.
Khoảng cách vừa gần, vừa phải đối mặt với đòn tấn công mang theo sức mạnh của Hồng Giác Lâm, thế mà vẫn có thể thờ ơ làm như không có gì.
Thậm chí ngay cả cử động cũng không thèm.
“Tại sao lại không tránh?”
Hồng Giác Lâm cũng rất kinh ngạc mà nhìn Vương Nhất.
Vương Nhất mỉa mai cười: “Ông dám ra tay ở ngay đây?”
Hồng Giác Lâm sửng sờ, sau đó há miệng cười: “Xem ra là cậu đã biết tôi không dám ra tay với cậu ở đây, cho nên không hề sợ hãi.”
Lúc này, Diệp Kình Hiên mới kịp phản ứng lại hóa ra là Vương Nhất đã sớm biết đối phương không dám ra tay.
Vương Nhất cười nhạt: “Cho dù nơi này có thể ra tay thì một quyền này của ông, tôi cũng không cần phải tránh.”
Một đấm này của Hồng Giác Lâm trong mắt người thường thì có lẽ rất mạnh, nhưng mà trong mắt Vương Nhất lại không đáng để nhắc tới.
Hồng Giác Lâm bất ngờ, lại cười lạnh: “Ý của cậu chính là lúc nấy cậu thật sự có thể nhìn thấu một đấm lúc nãy của tôi là cố ý đánh trật?”
Ở đây là khu vực nghỉ ngơi, nghiêm cấm xảy ra xung đột, nếu không thì sẽ bị hủy bỏ †ư cách.
Cho nên dù đầu óc của Hồng Giác Lâm có chập mạch đến đâu thì cũng không thể nào thật sự ra tay với Vương Nhất.
Một đấm này chỉ là thủ đoạn Hồng Giác Lâm dùng để đe dọa Vương Nhất mà thôi.
Vốn dĩ cho rằng với một đấm này, Vương Nhất chắc chắn sẽ bị dọa đến xanh mặt, tệ hơn là sẽ đưa ra đòn phản công.
Không ngờ là Vương Nhất ngay cả tránh cũng không tránh.
Nếu như không phải là bị dọa đến ngơ người thì là bởi vì nhìn thấu chuyển động của ông ta, xác định rằng ông ta không dám ra tay.
Dựa vào tính tình kiêu ngạo của Hồng Giác Lâm, làm sao có thể nghĩ rằng Vương Nhất thuộc vế sau.
Hơn phân nửa là do bị dọa không dám động đậy.
Hồng Giác Lâm vừa mới nói xong, cường giả xung quanh như bừng tỉnh đại ngộ, đồng loạt lên tiếng.
“Hóa ra là chuyện xảy ra rồi mới biết, cậu ta căn bản không hề nhìn thấu hướng đi năm đấm của ông Hồng, lúc người ta ra quyền thì cậu ta đã bị sợ đến đứng hình.”
“Còn dám làm cao thủ, thật sự cho răng dùng tên của Ẩn chủ thì có thể là Ẩn chủ thật?”
“Tôi đoán là một lát nữa ra sân, cậu ta sẽ bị ông Mục đánh cho tơi bời.”
mu Cường giả xung quanh lộ ra vẻ mặt khinh thường, trên mặt đều treo nụ cười lạnh.