Hồng Giác Lâm cũng không nghỉ ngờ, chẳng qua cảm thấy Diệp Kình Hiên ngay cả nói cũng không dám nói rõ ràng, có thể làm cao thủ gì chứ?
“Thăng nhóc kia, nếu như cậu đã là người của hiệp hội võ đạo Thiên An, vậy chờ một lát nữa ra sân cậu đừng có trách tôi không nương tay.”
Hồng Giác Lâm âm hiểm cười gắn.
“Để rồi coi.”
Diệp Kình Hiên nổi giận.
Xung đột dừng ở đây, tiếp theo chính là tiết mục rút thăm.
Sân vận động Giang Thành có diện tích rất lớn, mỗi địa điểm đều sẽ bố trí một hội trường thi đấu.
Vòng rút thăm sẽ quyết định ai đấu với ai.
Bởi vì Diệp thị có quá nhiều người tham gia nên bị chia làm hai nhóm, bọn họ sẽ tiến hành trận chiến nội bộ.
“Mời nhóm tuyển thủ thứ nhất lên sân.”
“Tần thị đấu với nhà họ Lăng Kim Hà.”
“Vương thị đấu với nhà họ Tiêu Đài thị.”
“Lạc thị đấu với nhà họ Kim Mỹ Hà.”
“mủ Nhóm tuyển thủ đầu tiên lần lượt ra sân.
Những cái tên tham gia vào trận đấu vẫn còn chưa kết thúc.
“Nội đấu giữa Diệp thị.”
Đến đây, nhóm tuyển thủ thứ nhất mới kết thúc.
Tất cả vương tộc Yên Đô, ngoại trừ Diệp thị thì đều được phân với các gia tộc từ khắp các tỉnh thành ở Giang Chiết.
Cho dù là nhà họ Trương hay nhà họ Tiêu đều không phải là gia tộc hùng mạnh, thậm chí ngay cả hào môn còn không phải, thắng lợi chắc chắn nghiêng về một bên.
Xem ra cuộc nội đấu của Diệp thị đáng xem hơn nhiều.
Bộp.
Hồng Giác Lâm là người xung phong đầu tiên, ông ta nhảy lên, liền nhảy vào trung tâm võ đài.
Bình bịch.
Giống như một cái tháp bằng sắt rơi xuống, phía dưới xuất hiện cảnh tượng như là một chiếc nhân được làm bằng đá cẩm thạch chất lượng cao bị nứt toạc. . ngôn tình tổng tài
Cảnh tượng này làm những người có mặt ở đây bị chấn động sâu sắc.
Chỉ nhảy lên mà lại có sức lực như thế, vậy thì thực lực của Hồng Giác Lâm phải mạnh đến cỡ nào?
“Ha ha, Diệp Thúy Như, cô lấy cái gì để đấu với tôi?”
Diệp Ân Thi, Hồng Giác Hải cũng nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều cười lạnh thành tiếng.
“Nào, để cho tôi xem xem cường giả mà Diệp Thúy Như tìm được tài giỏi đến mức nào.
Ánh mắt của Hồng Giác Lâm giống như một con hổ liếc nhìn bọn người Diệp Kình Hiên, trong mắt mang theo vẻ khát máu.
Vương Nhất dự định ra trận, Diệp Kình Hiên lại ngăn anh lại.
“Anh Vương, để tôi đi.”