Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai.

“Ông dám giẫm, tôi sẽ cho ông mất mạng.”

Giọng nói lạnh lùng mang theo sự uy hiếp lặng lẽ vang khắp võ đài nơi Hồng Giác Lâm đang đứng.

Ngay lập tức, tất cả những người nghe thấy trong tiềm thức nhìn về phía người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ sắt, thần thái lạnh lùng.

Chính là Vương Nhất.

Giờ phút này, trên người anh đằng đằng sát khí, bởi vì đang đeo mặt nạ nên mọi người không nhìn rõ ngũ quan, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng dưới lớp mặt nạ.

Đôi mắt này cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Hồng Giác Lâm, cho dù là Hồng Giác Lâm cũng thầm run sợ, giống như đang bị một con dã thú thuở hồng hoang nhìn chằm chằm vào vậy.

“Cậu lo lắng cho cậu ta hả?”

Nhưng Hồng Giác Lâm đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn Vương Nhất nói.

Tròng mắt của Vương Nhất run lên, anh đang định mở miệng nói.

Đột nhiên, một cô gái mặc váy dài màu đỏ liều mạng từ phía sau chạy lại.

“Cô ơi, mời cô trở về khán đài.”

Nhân viên an ninh hiện trường lập tức ngăn cô ta lại, nhưng cô ta đẩy mạnh họ ra.

“Trở về cái rắm, anh tôi sắp bị đánh gãy tay rồi kìa!”

Cô gái mặc váy đỏ này chính là Đồng Yên Nhiên.

Cô ta đẩy nhân viên hiện trường ra, sau đó chạy đến võ đài, căm tức nhìn Hồng Giác Lâm.

“Anh tôi thua rồi, ông còn không chịu bỏ qua cho anh ấy?”

Hồng Giác Lâm thản nhiên nói: “Anh ta không bước ra khỏi võ đài, hơn nữa trọng †ài cũng chưa thông báo kết quả, cho nên không tính là thua, cũng không tính là nhận thua, nên tôi phải ra tay thôi.”

Sắc mặt Đồng Yên Nhiên u ám, cô ta vội vàng nói với trọng tài: “Anh mau đếm đi!”

Theo cô ta thấy, thà nhận thua còn hơn là bị gãy tay.

Trọng tài lắc đầu: “Anh ta vẫn còn tỉnh táo, phải để tự anh ta đứng dậy.”

Nghe được câu này, sắc mặt Đồng Yên Nhiên càng biến động, không còn cảm giác tức giận như lúc trước, cô ta chỉ tìm cách cầu xin.

Cô ta đỏ mắt nói với Hồng Giác Lâm: “Tôi xin ông đừng làm anh tôi bị thương, chúng tôi nhận thua!”

Hồng Giác Lâm cười lên thật đáng sợ: “Chuyện này cô không quyết định được.”

Bùm!

Một giây sau, Hồng Giác Lâm nhảy lên, cả người phi lên rất cao.

Đại khái cách mặt đất bảy tám mét.

Người ngồi ở khán đài đều sửng sốt, giật nảy mình, nhảy bừa một cái mà lên đến tận bảy tám mét, đây có còn là người không?

Đây mới đúng là tông sư võ đạo sao?

Vương Nhất nheo mắt nhìn cảnh này.

Anh cách Diệp Kình Hiên rất xa, cho dù muốn cứu cũng không kịp.

Cơ thể Hồng Giác Lâm đạt đến điểm cao nhất trên không trung thì nhanh chóng hạ xuống.

Ngay lúc hạ xuống, Hồng Giác Lâm cong gối, nhắm ngay cánh tay Diệp Kình Hiên trên võ đài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui