Trên khán đài cao nhất, Mục Lang cũng lắc đầu, nhưng vẻ mặt không hề phải là sự thương hại.
Dám tự xưng là Ẩn chủ nhưng thực lực không phải của Ẩn chủ, chắc chắn sẽ bị Trọng thương.
Ánh mắt của Lý Khinh Hồng l0›lãrw nhìn người đàn ông đeo mặt nạ: szïi ¿tông biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy người kia rất giống Vương Nhất.
“Lên đây đi.”
Hồng Giác Lâm ngoắc tay với Vương Nhất, bảo anh lên võ đài: Sắc mặt Vương Nhất lạnh lùng, anh từ từ bước lên.
Lúc này, Vương Nhất vẫn chưa bộc lộ khí thế, nên trông chẳng khác gì một người bình thường: Hồng Giác Lâm cười nói: “Như vậy đi, tôi sẽ khôngđấu với cậu, tôi chấp cậu một tay, hai chân di chuyển, thấy sao?”
Nói xong ông ta đúng thật chỉ giơ một tay ra: Bùm! Lờï này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Phải nói là Hồng Giác Lâm quá kiêu ngạo rồi, sao lại chỉ dùng một tay để đấu.
Nếu như Vương Nhất không thắng được thật thì chẳng phải là quá nhục sao.
Vương Nhất cũng không từ chối, chỉ khẽ cười nói: “Vậy sao, hy vọng ông sẽ không hối hận.”
Hồng Giác Lâm cười to: ‘Không hối hận, cứ vậy đi…”
Bùm!
Ngay sau đó, không đợi Hồng Giác Lâm nói hết câu, Vương Nhất xuất hiện trước mặt ông ta một cách quỷ dị, tung một quyền vào mặt ông ta.
Râm!
Một âm thanh trâm thấp vang lên, Hồng Giác Lâm bị Vương Nhất đấm mạnh mô cái ngã xuống đất.
“Cái gì?”
Cảnh tượng này khiến tất cả khán giả kinh ngạc.
Toàn trường trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.
Tất cả khán giả như gặp phải quỷ, không thể tin được, nhìn chằm chằm vào bóng người cao ngất đứng sừng sững trên võ đài.
Từ đầu đến cuối, anh đứng thẳng như cây giáo.
Trên võ đài bụi bay mù mịt, thân hình cao lớn của Hồng Giác Lâm ngã uych xuống đất, khiến cho võ đài nứt ra, vô số đá vụn lăn xuống.
“Chuyện này… sao có thể?”
Phía nhà họ Diệp, Diệp Ân Thi đứng phắt dậy, vẻ mặt không thể tin nổi.
Cảnh tượng trước mặt khiến cô ta không dám tin tưởng, thậm chí còn nghỉ ngờ mình bị hoa mắt.
Hồng Giác Lâm là người đứng thứ hai ở hiệp hội võ đạo Giang Thành, sao có thể thua được?
Ngay sau đó, cô ta đột nhiên cúi đầu, căm †ức nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Thúy Như.
“Diệp Thúy Như, người cô mời đến là thế nào? Sao anh ta lại có thể là đối thủ của ông Hồng?”
Khuôn mặt của Diệp Thúy Như lúc này tràn đầy sự lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo sát khí.
“Thế giới này vô cùng rộng lớn, người mạnh hơn Hồng Giác Lâm rất nhiều, cô cứ chờ mà xem, ông ta sẽ lập tức mất mạng!”
Diệp Thúy Như rất hiểu Vương Nhất, Hồng Giác Lâm đánh gấy một cánh tay của Diệp Kình Hiên, Vương Nhất sẽ bắt ông ta trả giá gấp trăm lần.