Cả người ông ta như rơi xuống hầm băng!
“Là… là cậu ta?”
Sắc mặt La Văn kinh hãi, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, giống như gặp phải quỷ.
“Ông đang sợ đấy à?”
Hồng Giác Hải nhạy bén chú ý đến sự khác thường của La Văn, lên tiếng hỏi.
Trong lúc bối rối, ông ta cũng hơi khiếp sợ.
La Văn là cao thủ đứng thứ chín trong hiệp hội võ đạo, vậy mà giờ phút này lại cảm thấy sợ hãi.
Nghe vậy, sự hoảng sợ trên mặt La Văn biến mất không còn dấu vết, ông ta cười xòa: ‘Không có gì.”
Hồng Giác Hải vấn đang đắm chìm trong nỗi đau khổ mất đi em trai, cả người cực kỳ nóng nảy, thậm chí còn tràn đầy sát khí.
Ông ta ghét nhất là bị người khác lừa dối!
Bùm!
Đột nhiên ông ta ra tay, bóp cổ La Văn, dùng sức nhấc lên.
Giọng nói lạnh lẽo: “Nếu giờ ông không nói, tôi lập tức đưa ông đi đoàn tụ với cháu trai ông.
Nhất thời, mặt La Văn tràn đầy hoảng sợ.
Ông ta không sợ chết, nhưng hung thủ sát hại La Hữu còn chưa tìm được, sao ông ta có thể chết?
“Tôi nói, tôi nói!”
La Văn cố hết sức nặn ra hai tiếng.
“KHẪN Hồng Giác Hải hừ lạnh, lúc này mới đặt ông ta xuống.
La Văn chỉ vào Vương Nhất trên võ đài, nói: “Hội trưởng, ông nhất định không được đắc tội với cậu tai”
“Hả? Tại sao?”
Hồng Giác Hải liếc nhìn Vương Nhất, hết sức không vui.
Cái người tên ‘Ẩn chủ” này đã giết chết em trai ông ta, sao ông ta không thể báo thù?
“Hội trưởng, nếu ông tìm cậu ta báo thù, vậy toàn bộ hiệp hội võ đạo Giang Thành sẽ bị tiêu diệt!”
Vẻ mặt La Văn vô cùng kiên định, ngữ khí nặng nề, không giống như nói đùa.
Sắc mặt Hồng Giác Hải càng thêm thâm trầm, ông ta gào lên: “Đủ rồi!”
Ông ta dùng ánh mắt u ám nhìn La Văn: “Những lời này, đừng để tôi nghe được lần nào nữa, nó giết em trai tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho nó, đơn giản vậy thôi.”
“Hội trưởng…”
“Cút”
Hồng Giác Hải gầm lên rồi rời đi.
Ánh mắt La Văn trở nên phức tạp, ông ta ở đó thở dài.
Ông ta đã nhiều lần muốn tiết lộ danh tính thực của ‘Ấn chủ” nhưng hội trưởng không cho ông ta cơ hội.
Hội trưởng đã bị sự thù hận làm cho mờ mắt.
Đã bao nhiêu lần, ông ta biết tin đứa cháu trai duy nhất của mình, La Hữu, bị người ta sát hại một cách vô cùng tàn nhãn, ông ta cũng tức giận như Hồng Giác Hải.
Nhưng, kể từ sau trận quyết chiến với người thanh niên đó, ông ta biết kẻ giết cháu mình chắc chắc không phải cậu ta.