Khi màn đêm buông xuống, cuộc gọi của La Chí Viễn mới khoan thai tới muộn.
“Ngài Vương, tôi đã điều tra ra rồi.”
“Văn Thái, quê ở Tô Thượng, một trong hai người con trai của Văn Cung Hiển, hiện là tổng giám đốc bộ phận Marketing của tập đoàn Ngân Hà trực thuộc nhà họ Văn.”
“Nhà họ Văn rất có ảnh hưởng ở Giang Chiết, nội tình bên trong có thể sánh ngang với tứ đại hào môn Thiên An.
Tòa nhà Quốc tế từng là công trình tư nhân của nhà họ Văn, nhưng sau đó vì lý do cá nhân đã được bán cho Tăng Quốc Vinh…
Vương Nhất im lặng, cầm điện thoại nhưng trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng, lạnh lùng nói: “Thứ tôi muốn là quá khứ giữa anh ta và Khinh Hồng, không phải những thứ vô dụng này.”
Nghe thấy ý tức giận trong lời nói của Vương Nhất, La Chí Viễn vội vàng run rẩy nói: “Ông chủ, giao tình giữa cô Lý và Văn Thái không sâu, căn bản Văn Thái có tình cảm đơn phương sâu đậm với cô Lý, nghe nói dùng cổ phần của nhà họ Văn để xây dựng Tòa nhà Quốc tế để theo đuổi cô Lý.
Sau đó, dường như trong nhà xảy ra chuyện, phải trở về Tô Thượng nên mới bán Tòa nhà Quốc tế.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Bất cứ chuyện gì liên quan đến Lý Khinh Hồng, Vương Nhất đều sẽ hết sức coi trọng, không bỏ qua chút manh mối nào.
“Đấu đá nội bộ giữa Văn Thái với một đứa con trai khác.”
La Chí Viễn nghiêm túc nói: “Văn Thái không phải con ruột của Văn Cung Hiển, mà là vợ của Văn Cung Hiển đã cắm sừng ông ta!”
“Anh trai của Văn Thái muốn đuổi anh ta ra ngoài, nhưng ngược lại lại bị phế tay chân rồi bị đuổi khỏi nhà họ Văn.”
Vương Nhất nghe xong, đôi mắt hơi híp lại: “Xem ra Văn Thái này quả thực là nhân vật đáng chú ý.”
Nói tới đây, La Chí Viễn lại nói: “Ngài Vương, còn một chuyện nữa, tôi không biết có nên nói hay không.”
“Chuyện gì?” - Vương Nhất nhướng mày.
“Buổi tối, Văn Thái cũng sẽ tham dự yến tiệc do Kim Thành Vũ tổ chức.”
La Chí Viễn nói: “Bạn nữ của anh ta là Lý Mộng Đình nhà họ Lý.”
“Gì?!”
Sắc mặt Vương Nhất hơi thay đổi, sau đó ánh mắt trở nên âm trầm: “Đêm nay cô ta đi tiếp rượu à?”
“Trông dáng vẻ thì là vậy.”
La Chí Viễn không dám giấu giếm: “Mà theo những gì người đưa tin chụp được thì cả hai vừa ra khỏi khách sạn cách đây một tiếng.”
Sau khi nói xong, ngay sau đó bức ảnh do La Chí Viễn gửi đã đến điện thoại di động của Vương Nhất.
Trong ảnh, Lý Mộng Đình đang ngả vào vòng tay của Văn Thái, gương mặt hồng hào, vừa nhìn là biết mới hành sự xong.
Nhìn thấy những bức ảnh này, trong lòng Vương Nhất lập tức nổi lên cơn tức giận không tên.
Không phải trong lòng anh quan tâm bao nhiêu, mà tức giận vì Lý Mộng Đình không biết kiềm chế như thế!
Mặc dù cả hai đã trở mặt thành thù, nhưng nói thế nào, vẫn là con gái ruột của ba, Vương Nhất cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giúp đỡ trông nom cô ta.
Anh nhìn vào thời gian, nói: “Bây giờ tôi sẽ đến Tân Giang Hội, anh đến theo sau.”
“Vâng, ngài Vương!”
Cúp điện thoại xong, Vương Nhất lập tức đón một chiếc xe, lao thẳng về phía Tân Giang Hội, ánh mắt lạnh băng.
Lý Mộng Đình, nếu cô là loại phụ nữ phóng túng như thế, tôi không ngại thay ba dạy cho cô một bài học!
Mười phút sau, Tân Giang Hội.
Vương Nhất vừa định bước vào, nhân viên đón khách ở cửa đã ngăn anh lại: “Thưa ngài, xin hãy ấn dấu vân tay của ngài.”
Tân Giang Hội thực hiện chế độ thành viên, không phải có tiền là vào được, mỗi câu lạc bộ sẽ nhập thông tin vân tay của từng thành viên, có thể nhập trực tiếp.
Vương Nhất ấn dấu vân tay vào, máy lập tức kêu “ting” lên, màu sắc lập tức chuyển sang màu đỏ.
Một người đàn ông trông giống như quản lý lập tức đi ra, đuổi Vương Nhất ra ngoài.
“Anh không phải là thành viên của Tân Giang Hội chúng tôi, ra ngoài!”
Vương Nhất đang định nói thì đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.
“Vương Nhất! Tên vô dụng nhà anh tại sao lại ở chỗ này!”
Vương Nhất quay đầu nhìn lại, thấy Lý Mộng Đình đang ôm lấy cánh tay của Văn Thái, bước ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Cô ta vừa thấy chuyện này, sắc mặt đột nhiên trở nên khinh thường: “Người như anh cũng muốn vào Tân Giang Hội? Đừng mơ nữa, anh có biết nơi này là nơi nào không?’
Văn Thái cũng đi tới, lạnh lùng nhìn anh: “Chúng ta có thể tính là oan gia ngõ hẹp không?’
“Theo tôi thấy phải là chó ngoan không cản đường.” - Vương Nhất híp mắt nói.
Lý Mộng Đình ngạc nhiên nhìn Văn Thái: “Anh Văn Thái, anh quen tên vô tích sự đó à?”
“Xảy ra một chút xung đột.” - Văn Thái không coi trọng Vương Nhất chút nào.
“Gì?”
Khi Lý Mộng Đình nghe thấy thế thì tức giận chỉ vào Vương Nhất lớn họng chửi rủa: “Tên vô dụng như anh, đúng là làm xấu mặt gia đình chúng ta.
Ngay cả anh Văn Thái cũng dám khiêu khích? Còn không mau xin lỗi?”
Vương Nhất khẽ liếc cô ta một cái: “Trên đời này không có người nào có thể bắt tôi xin lỗi.
Cô có quan hệ gì với anh ta?”
Vừa nhắc tới chuyện này, Lý Mộng Đình lập tức đầy kiêu hãnh, nắm tay Văn Thái với vẻ mặt hạnh phúc, giọng nói ngọt ngào: "Anh ấy hiện tại là bạn trai của tôi, anh Văn Thái còn nói là anh ấy sẽ cưới tôi.”
Sắc mặt Vương Nhất không chút thay đổi, ngay cả lời nói dối sơ sài đó mà cũng tin, cô ta hết cứu nỗi rồi.
“Có phải các người vừa từ khách sạn ra không?” - Anh lạnh lùng hỏi.
Khi nghe thấy lời này, sắc mặt của Lý Mộng Đình lập tức thay đổi, giọng nói cô ta đột nhiên trở nên sắc bén: “Quả nhiên anh đang theo dõi tôi!”
Vương Nhất bắt lấy cánh tay Lý Mộng Đình: “Đi, về nhà với tôi!”
“Anh làm gì vậy! Thả tôi ra!”
Lý Mộng Đình tức giận hét lên, hất tay Vương Nhất ra: “Anh có tư cách gì mà quản tôi? Anh đợi đó đi, đợi khi tôi gả vào nhà họ Văn, tôi sẽ giết chết anh như bóp chết một con kiến...”
Văn Thái hơi cau mày khi nghe những lời này, đúng anh ta từng nói anh ta sẽ kết hôn với Lý Mộng Đình, nhưng đó chỉ là lời đường mật trên giường, nó không thể là thật, lại còn muốn gả vào nhà họ Văn? Không xem thử là có xứng không.
Tuy nhiên, anh vẫn kéo Lý Mộng Đình lại, nhìn Vương Nhất, nói: “Anh là một người đàn ông đã có gia đình, động tay động chân với một cô gái không được thích hợp cho lắm?”
Lý Mộng Đình dường như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt bỗng trở nên thù hằn: “Đúng vậy, anh đã kết hôn rồi, nếu còn dám động vào tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Vương Nhất hai mắt lạnh lùng, anh không muốn Lý Mộng Đình sa ngã, nhưng cô ta vì báo thù…
“Mộng Đình, chúng ta đi thôi, đừng chấp nhặt với anh ta.
Loại người giống như anh ta sẽ không bao giờ có thể bước vào một nơi cao cấp như Tân Giang Hội.” - Văn Thái đưa Lý Mộng Đình vào Tân Giang Hội.
Lý Mộng Đình ngay lập tức giả vờ thân mật và nắm tay Văn Thái cùng nhau bước vào.
Văn Thái ấn dấu vân tay và đưa ra thiệp mời, quản lý đại sảnh của Tân Giang Hội lập tức đến bên cạnh Văn Thái và nịnh nọt: “Hai vị, mời vào!”
Lòng hư vinh của Lý Mộng Đình ngay lập tức được thỏa mãn.
Tân Giang Hội là câu lạc bộ hàng đầu ở Thiên An, chỉ có một vài danh viện thiên kim của các gia tộc hàng đầu mới có thể vào, vậy mà cô ta đã được vào.
“Chúng tôi vào trước, anh ở bên ngoài hít gió Tây Bắc đi.”
Sau khi chế giễu Vương Nhất, Lý Mộng Đình mới vào Tân Giang Hội.
Vương Nhất mặt không chút thay đổi, vẫn lẳng lặng đứng ở cửa, tựa hồ đang chờ người.
Quản lý đại sảnh tiếp tục quan sát, thấy Vương Nhất cứ đứng lì ở đó không chịu rời đi, lập tức mất kiên nhẫn xua đuổi: “Còn không đi nhanh, Tân Giang Hội không phải nơi ai muốn vào cũng được, đừng ép tôi gọi bảo vệ…”
Ring ring ring …
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest lao ra từ cửa thang máy của Tân Giang Hội.
Khi nhìn thấy quản lý đại sảnh xua đuổi Vương Nhất đi, bị doạ cho tái mét.
“Dừng lại!”
Anh ta nhanh chóng chạy đến bên cạnh quản lý đại sảnh, đá anh ta lăn ra đất rồi tát anh ta một cái thật mạnh, nước bọt văng tung toé.
“Ai bảo anh đuổi người?!”
Người quản lý đại sảnh choáng váng vì bị đánh bất ngờ, khi nhìn thấy người đó, mặt anh ta tái mét.
“Sếp, tôi đang đuổi tên nhà quê đó!” - Quản lý đại sảnh hét lên.
“Tên nhà quê, tao thấy mày mới là tên nhà quê!”
Người đàn ông đánh người quản lý đại sảnh một lần nữa: “Anh có biết anh ta là ai không? Anh ta là hội viên chí tôn của Tân Giang Hội, không có trong cơ sở dữ liệu hội viên chung, anh có biết không?”.