Ánh mắt Khương Nhã My càng lạnh lùng hơn, trong mắt cô ta sinh ra sát ý điên cuồng.
“Cô có quan hệ gì với anh ta? Mau trả lời tôi”
Khương Nhã My nhìn Tiêu Minh ngồi trong xe tỏ vẻ thờ ơ như đang thấy một người lạ, hai mắt cô ta đỏ ngầu.
“Cô nói anh ta sao, anh ta là trai bao của tôi.
Tử La Lan cười quyến rũ, như để chứng minh với Khương Nhã My, cô ta đi giày cao gót, bước thướt tha đến bên Tiêu Minh.
Cửa sổ xe hạ xuống, Tử La Lan khẽ hôn lên mặt Tiêu Minh.
Cảnh này như phóng to vô số lần trước mắt Khương Nhã My, trong nháy mắt sắc mặt cô ta trắng bệch.
Tử La Lan lại đi đến cạnh Khương Nhã My, cười ẩn ý: “Bây giờ cô tin chưa?”
Cả người Khương Nhã My run rẩy, môi cô †a tím tái, nhìn Tiêu Minh với ánh mắt khó tin.
Cô ta không ngờ, sau ba năm gặp lại, thế mà kết quả lại như thế này.
“Cô thật đáng chết.”
Ánh mắt Khương Nhã My bỗng tràn ngập thù hận, khí thế trên người cô ta tăng vọt.
Ý định giết chóc trên người bốc lên ngùn ngụt.
Nhưng Tử La Lan lại chẳng biết sợ, thậm chí khóe miệng cô ta còn cong lên, nhìn Khương Nhã Mỹ cười nhạo.
“Chết? Phải nói trước xem cô có khả năng giết tôi hay không đã? Kể cả có thì cô dám sao?”
“Giết tôi, cô cũng mất hết manh mối tìm hiểu xem rốt cuộc ba năm nay Tiêu Minh đã gặp phải chuyện gì.”
Ý cười trên mặt Tử La Lan càng thêm mỉa mai, cô ta ưỡn ngực.
“Đến đây đi, ra tay giết tôi đi.”
Sắc mặt Khương Nhã My hơi thay đổi, cô †a giấy giụa rồi cuối cùng vẫn bỏ cuộc.
Trên mặt cô ta tràn đầy tức giận và nhục nhã.
Bây giờ cô ta và Tiêu Minh trở thành người lạ chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ kia.
Nhưng cô ta lại chẳng thể vạch trần cô ta mà trái lại còn bị dắt mũi.
“Bốp!”
Bồng nhiên, tiếng tát vang dội vang lên.
Tử La Lan tát thật mạnh lên mặt Khương Nhã My.
Cô ta tát mạnh đến mức khiến cho Khương Nhã My ngã xuống đất, khóe miệng cũng xuất hiện vết máu đỏ thẫm.
Ánh mắt Tử La Lan lạnh lùng, nhìn cô ta từ trên cao xuống: “Cô biết không, ngay từ đầu rõ ràng cô là một kẻ thất bại, người đàn ông mà cô coi là vật báu lại làm trai bao cho tôi, anh ta đã quên cô rồi, hiểu chưa?”
Rầm!
Những lời này như sét đánh giữa trời quang, con ngươi Khương Nhã My trừng to, đầu óc cô ta trống rồng, chỉ còn lại một câu nói kia.
Anh ta đã quên cô rồi!
Anh ta đã quên cô rồi!