Vương Nhất cứ như không có chuyện gì, anh nhìn Hồng Giác Hải chăm chú.
“Tôi nói này, ông tự tin có thể giết tôi dễ như vậy sao?”
Trong giọng điệu của Vương Nhất ẩn chứa một chút hài hước.
Tuy Vương Nhất đang đeo mặt nạ nên Hồng Giác Hải không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng ông ta chắc chắn bây giờ anh đang cười.
Hồng Giác Hải cảm thấy mình như bị sỉ nhục, ánh mắt càng thêm tối tăm.
“Thằng nhãi ngu dốt, chẳng qua anh chỉ tránh được một quyền mà thôi, anh có thể trốn mãi được sao?”
Vương Nhất lắc đầu: “Vừa rồi vốn dĩ tôi né mà không phản công lại chỉ để ông biết sự chênh lệch giữa hai chúng ta, nhưng bây giờ có vẻ ông cũng chẳng hiểu rõ điều đó.”
Vương Nhất bình tĩnh như đang kể lại một sự thật, nhưng lọt vào tai Hồng Giác Hải như là đang coi thường ông ta.
Ngay lập tức, Hồng Giác Hải nổi giận: “Mới né được một quyền của tôi mà đã kiêu căng như vậy, anh nghĩ rằng đòn tiếp theo anh còn may mắn được vậy sao?”
Vương Nhất cũng không trả lời mà ánh mắt chỉ càng thêm lạnh lẽo.
Vốn dĩ, anh chỉ oán hận Hồng Giác Lâm, người đã chặt đứt một tay của Diệp Kình Thiên. . T𝑟ờ u𝑚 𝒕𝑟u𝑚 hu𝘺ề𝓃 𝒕𝑟ù𝑚 ++ 𝒕𝑟ù𝑚𝒕𝑟u𝘺 ệ𝓃.v𝓃 ++
Bây giờ Hồng Giác Lâm cũng đã chết, toàn bộ ân oán cũng đã được xóa bỏ.
Không ngờ Hồng Giác Hải sẽ ra tay với anh báo thù cho em trai mình.
Thế nên lại sinh ra một vòng ân oán mới.
Vốn dĩ Vương Nhất không định ra tay với võ quán Giang Thành, nhưng bây giờ anh không ngại xóa sạch nơi đó.
Rầm!
Ngay sau đó, Hồng Giác Hải lại lao về phía Vương Nhất.
Vân là một quyền mạnh mẽ.
Nhưng dù cho tốc độ hay sức mạnh đều vượt xa quyền lúc trước.
Bởi vậy có thể thấy, Hồng Giác Hải đã kiêng dè Vương Nhất nên ông ta định đánh nhanh thắng nhanh!
“Nhãi con, chôn cùng em trai tôi đi!”
Hồng Giác Hải gầm lên giận giữ, đánh một quyền về phía huyệt Thái Dương của Vương Nhất.
“Cẩn thận!”
Thấy cảnh đó, Lý Khinh Hồng đứng trong góc sân vận động hét lớn.
Rầm!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nhưng ngay sau đó, trong ánh mắt khó tin của mọi người, Vương Nhất từ từ giơ một tay bắt chính xác năm đấm của Hồng Giác Hải.
“Cái gì?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Hồng Giác Hải thay đổi, vẻ mặt hắn trở nên kinh ngạc và hoảng sợ.
Quyền này ông ta đã dốc hết sức, thế mà lại bị Vương Nhất nắm chặt.
Dưới lớp mặt nạ, là một đôi mắt lạnh nhạt, chẳng hề chứa chút cảm xúc nào.
Khi Hồng Giác Hải thấy đôi mắt đó, trong lòng ông ta hiện lên một tia sợ hãi.