Lần này, dù là Mục Lang, hay Võ Si đều sợ ngẩn người, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
“Không thể nào…Sao hội trưởng Hồng cũng không phải đối thủ của anh ta?”
Bên phía Diệp thị, Diệp Ân Thi như nhìn thấy quỷ, cô ta đứng phát dậy, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.
Diệp Thúy Như cũng hơi hoảng sợ, cô ta không ngờ thực lực của Vương Nhất lại mạnh đến mức độ này.
“Bác Diệp, ông là người trong nghề, xem thử Ẩn chủ, rốt cuộc là người như thế nào?”
Diệp Ân Thi quay đầu nhìn về phía Diệp Vô Lệ, hỏi.
Đôi mắt già nua của Diệp Vô Lệ nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó ông ta bỗng nhiên thở thật dài.
“Tôi không nhìn được, chắc hẳn thực lực của tôi ngang bằng hội trưởng Hồng, hội trưởng Hồng đã không phải là đối thủ của người kia, vậy nên tôi cũng không đánh lại được.”
Xoạt!
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt Diệp Ân Thi trở nên rất khó coi.
Nói vậy thì quán quân của Đại hội Bắc Cảnh chẳng phải sẽ năm trong tay của Diệp Thúy Như rồi sao?
Nếu Diệp thị trở thành quán quân cuối cùng, vậy Diệp Thúy Như sẽ đứng vững gót chân ở Diệp thị, địa vị cô ta sẽ uy hiếp đến côi “Buông tay!”
Trên đài thi đấu, Hồng Giác Hải nhìn Vương Nhất với ánh mắt căm tức, giọng nói lạnh lẽo.
Ánh mắt Vương Nhất hờ hững: “Ông muốn giết tôi đúng không?”
Vừa dứt lời, tay anh lại siết mạnh.
Âm ầm ầm…
Một tiếng nổ lớn vang lên, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, vì tiếng nổ này phát ra từ cơ thể của Hồng Giác Hải.
Tiếp theo, một chuyện đáng sợ xảy ra.
Cổ tay bị Vương Nhất nắm chặt lại phát ra tiếng rắc rắc như rang lạc.
Ngay sau đó, mạch máu Hồng Giác Hải nổ tung.
Một tầng sương máu đỏ tươi bao trùm đài thi đấu, khi lan đến gần mấy người xem, họ hoảng sợ hét lên.
“Ạ Trên đài thi đấu, vang lên tiếng kêu thảm thiết của Hồng Giác Hải.
Họ có thể nhìn thấy một cánh tay của Hồng Giác Hải buông thống xuống, những nơi bị Vương Nhất nắm chặt đều đã vỡ nát cả xương.
Sức của Vương Nhất thật sự rất mạnh, cứ như nghiền nát theo dây chuyền, nổ thành một cơn mưa máu.
Hồng Giác Hải nằm dưới đất, ôm cánh tay kia lăn lộn kêu rên, cứ như đang cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Tôi đã cho ông đường sống, ông lại chẳng hề quý trọng, nếu muốn giết tôi thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần.”
Vẻ mặt Vương Nhất thản nhiên, từ từ bước về phía Hồng Giác Hải.
“A… Đừng đến đây…”
Hồng Giác Hải vừa ôm cánh tay cụt vừa lết ra đẳng sau.
Một thế hệ hội trưởng hiệp hội võ đạo thế mà lại chạy trốn như chó, điều này khiến cho mọi ngời cảm thấy vô cùng khó tin.
Nhưng, nếu họ biết vừa rồi Vương Nhất đã dùng gì, vậy họ sẽ không suy nghĩ đơn giản như thế.
Đó là nội kình!