Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Hồng Giác Hải vốn không nhìn thấy một chút sợ hãi nào xuất hiện trên người Vương Nhất.

“Ông thật sự cho rằng miếng sắt vụn này có thể lấy được mạng tôi sao?”

Vương Nhất nhìn Hồng Giác Hải với ánh mắt trêu tức, trong giọng nói lại có một luông khí lạnh lẽo.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Ai cũng đều sợ hãi súng lục Cottle, thế mà anh lại gọi nó là “sắt vụn”?

Hồng Giác Hải cũng ngẩn người, ánh mắt nhất thời đờ đẫn.

Bây giờ là thời đại của võ thuật, cho dù có tồn tại võ giả nhưng hầu hết bọn họ đều sợ hãi súng lục.

Bởi vì dù tốc độ của bọn họ nhanh đến đâu thì cũng không nhanh bằng tốc độ của viên đạn.

Cho dù thực lực có mạnh đến mấy cũng không bằng một viên đạn có thể một phát lấy mạng.

Đỡ đạn bằng tay không, tránh né sự truy kích của làn đạn là điểu mà chỉ có một số ít cường giả ở đỉnh cao võ thuật mới có thể làm được.

Ông ta không cho răng Vương Nhất có thể làm được.

“Anh muốn chết…

Hồng Giác Hải dường như đã chịu sự sỉ nhục, khuôn mặt tức giận: “Anh có tin tôi thật sự nổ súng không?” . Truyện mới cập nhật

“Bắn đi.”

Vương Nhất cười toe toét và nói: ‘Đầu của tôi bằng sắt”

Hồng Giác Hải sửng sốt, đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người đưa ra yêu cầu như vậy.

Đối mặt với súng lục, Vương Nhất chẳng những không sợ hãi mà còn nói giỡn rằng đầu mình cứng như sắt.

Nếu không phải trước đó từng bị Vương Nhất chặt đứt một cánh tay thì ông ta nhất định cho rằng anh là bệnh nhân tâm thần vừa trốn khỏi viện.

“Được, là anh nói đấy!”

Ánh mắt Hồng Giác Hải trở nên lạnh lùng, ông ta quyết định nả một phát súng hù dọa anh trước.

Cũng không cần thiết phải bắn vào điểm yếu của anh, cứ để anh đổ chút máu là được.

Ngay sau đó, Hồng Giác Hải nhắm thẳng vào chân trái của Vương Nhất và bóp cò.

Đùng!

Viên đạn được băn ra một cách mạnh mẽ, xoay tròn bay về phía Vương Nhất.

Ánh mắt của Hồng Giác Hải càng trở nên dữ tợn hơn.

Xoetl Nhưng Vương Nhất chỉ di chuyển khoảng hai bước chân, viên đạn đã bắn hụt.

“Cái gì?”

Nhất thời, Hồng Giác Hải mở to hai mắt không thể tin được.

Là do ông ta bắn hụt?

Hay do Vương Nhất đã né tránh được?

Xôn xaol Khán giả xung quanh khán đài cũng chấn động đến cực điểm.

Anh… có thể tránh được viên đạn sao?!

Vương Nhất bật cười: “Tôi đã nói, trong mắt tôi, thứ này chẳng qua chỉ là một đống phế liệu, ông cũng không cần cầm súng uy hiếp tôi nữa đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui