“Ấn chủ?”
Đôi mắt của Hồng Giác Hải đờ đẫn, sau đó càng thêm kích động: “Tôi hỏi danh tính thật sự của anh! Không phải danh hiệu!”
Nụ cười trên mặt Vương Nhất ngày càng thêm hài hước: “Đây chính là thân phận thật sự của tôi, tôi chính là Ẩn chủ.”
Hồng Giác Hải hoàn toàn không tin, mồ hồ lạnh chảy dài trên trán.
“Không phải ông muốn biết tôi là ai sao?
Dù sao ông cũng sắp chết, vậy để tôi thỏa mãn nguyện vọng của ông.”
Vương Nhất cười ha hả nói.
“Nghe nói, song đao Nam Bắc của nhà họ Hồ là sư đệ đồng môn của ông?”
Vương Nhất đột nhiên nói một câu không liên quan đến cuộc trò chuyện.
mu Vương Nhất hạ thấp giọng, chỉ có anh và Hồng Giác Hải mới có thể nghe được cuộc †rò chuyện.
Nghe những lời này, Hồng Giác Hải lập tức ngẩn người trong chốc lát, không hiểu tại sao Vương Nhất lại hỏi vấn đề này. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================
Song đao Nam Bắc quả thực là sư huynh đệ đồng môn của ông ta, nhưng quan hệ cũng không mật thiết lăm.
Về cơ bản thì bọn họ đều độc lai độc vãng.
Vào đêm nhà họ Hồ bị diệt trừ, song đao Nam Băc chết trong tay Vương Nhất, Hồng Giác Hải ngoài trừ thán phục thì cũng đã hiểu biết nhất định về thực lực của Vương Nhất.
Những gì La Văn nói đều là sự thật, Vương Nhất thật sự là một cường giả.
Nhưng Vương Nhất đã không thể tham gia đại hội Bắc Cảnh, tại sao lại đột nhiên nhắc tới song đao Nam Bắc?
Dưới ánh mắt nghỉ ngờ của Hồng Giác Hải, Vương Nhất chậm rãi nhấc chiếc mặt nạ sát trên mặt lên, để lộ một chút khuôn mặt thật của mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, đồng tử của Hồng Giác Hải co rụt lại.
“Là anh?!”
Toàn thân Hồng Giác Hải giống như bị sét đánh, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Ẩn chủ chính là Vương Nhất.
Chẳng trách, anh lại biết song đao Nam Bắc.
Vương Nhất lại đeo lên mặt nạ lên, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, kề sát vài tai Hồng Giác Hải nhẹ nhàng nói: ‘Nói cho ông biết một bí mật khác, tôi dùng danh hiệu “Ấn chủ” này xuất chiến thật ra cũng không phải tên giả, mà là… Tôi chính là Ẩn chủ thật sự.”
Bùm!!!
Vương Nhất vừa dứt lời, Hồng Giác Hải lập tức khiếp sợ đến tột độ, cả người run cầm cập, không nói được lời nào.
“Anh… Anh là…
Hồng Giác Hải nhìn Vương Nhất, rất muốn nói những chữ tiếp theo.
Nhưng cổ họng giống như bị ai đó ấn mạnh, không thể thốt ra được hai chữ cuối cùng.
Anh là Ẩn chủ, cho nên thực lực mới có thể mạnh như vậy.