Anh là Ẩn chủ, đó là lý do tại sao anh lại rất rành các loại súng ống.
Anh là Ẩn chủ, cho nên anh có thể †ay không hứng đạn, dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy.
Hồng Giác Hải tự cho rằng bản thân đã khống chế được tính mạng của Vương Nhất, nào ngờ người thật sự bị người khác năm giữ vận mệnh lại là ông ta.
Cả người Hồng Giác Hải xụi lơ, thậm chí ngay cả sức lực chạy trốn cũng không còn.
Chỉ riêng hai chữ “Ẩn chủ” cũng đã đủ để nghiền nát ông ta đến chết!
“Lên đường đi.”
Giọng nói của Vương Nhất lạnh lùng.
Một khắc sau, anh đột nhiên ra tay, tóm lấy cổ của Hồng Giác Hải, trực tiếp dùng chút sức lực.
Rắc rắc!
Cổ của Hồng Giác Hải bị Vương Nhất trực tiếp vặn gãy.
Thi thể chậm rãi trượt xuống, cho đến khi chết, trong mắt của Hồng Giác Hải đều tràn ngập vẻ khiếp sợ, như thể khi còn sống đã nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ.
“Hội trưởng!”
“Anh lại dám ở trước mặt ngài Võ Sĩ giết chết hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành? Không biết sống chết!”
Hồng Giác Hải vừa chết, toàn bộ hiệp hội võ đạo Giang Thành như răn mất đầu, mọi người đều hoảng sợ gào thét.
Xôn xaol Toàn bộ sân vận động cũng đột nhiên náo loạn.
Cái chết của Hồng Giác Hải giống như ném một tảng đá lớn xuống mặt hồ tĩnh lặng, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Nhà họ Hạ, nhà họ Lục, nhà họ Hồ, những người thuộc ba gia tộc giàu có ở Giang Thành đều trợn tròn mắt.
Hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành đã thật sự chết?
Những người khác cũng nhìn chằm chằm Vương Nhất, cảm thấy anh sắp xong đời rồi!
Nhưng Vương Nhất lại không hề sợ hãi, trầm giọng nói: “Với tư cách là hội trưởng hiệp hội võ đạo nhưng Hồng Giác Hải lại không tuân theo quy tắc, tự mình mang súng vào sân, đã phạm phải sai lầm lớn.”
“Ông ta muốn giết tôi, tôi giết ông ta thì đã sao?”
Giọng nói của Vương Nhất bùng nổ, vang vọng kháp lôi đài.
Những thành viên đang kêu gào của hiệp hội võ đạo Giang Thành cũng lập tức á khẩu không nói nên lời.
Đúng vậy, hội trưởng của bọn họ nổ súng trước, có chết thì cũng không trách người khác được.
“Từ nay về sau, hiệp hội võ đạo Giang Thành sẽ không còn tồn tại nữa!”
Vương Nhất tuyên bố.
Sân vận động rộng lớn như vậy vang vọng giọng nói trầm thấp như tiếng sấm của Vương Nhất.
Xung quanh yên tĩnh, hàng ngàn khán giả cũng ngây người khi nghe giọng nói của Vương Nhất.
Một câu nói lập tức định đoạt sự tồn vong của hiệp hội võ đạo Giang Thành.
Liệu ai có thể đủ quyết đoán và can đảm để nói những lời này?
Nếu như là người bình thường nói ra những lời này, mọi người đều sẽ cảm thấy đây là một câu chuyện cười.