Trong lòng Tôn Vĩnh Phước có hơi tức giận, người phụ nữ này vậy mà không biết thức thời!
Vương Nhất cách đó không xa nghe thấy đối thoại của bọn họ, hơi ngây ra, công ty xổ số Anh Hoàng không phải là công ty xổ số anh kêu Võ Sỉ đi điều tra hay sao?
Trùng hợp vậy à?
“Bạch Thiến, mỗi người mỗi chí, chuyện của công ty tôi, cậu không cần nhọc lòng.”
“Tôi còn muốn ăn cơm, hai người đừng làm phiền”
Lý Khinh Hồng lạnh nhạt nói, hạ lệnh đuổi khách.
Người phụ nữ yêu diễm này tên Bạch Thiến, người Yên Kinh, là bạn cấp 3 của Lý Khinh Hồng.
Nghe nói còn là bạn chung ký túc trước kia của Lý Khinh Hồng.
Bởi vì đố ky dung mạo của Lý Khinh Hồng, thông đồng với mấy bạn cùng phòng khác cô lập Lý Khinh Hồng.
Tự cho rằng sẽ gây ra tổn thương tâm lý rất lớn đối với Lý Khinh Hồng, nào ngờ, Lý Khinh Hồng thanh cao lại thích sự yên tĩnh đó.
Tuy nhiên, Bạch Thiến dường như không nghe ra ý tứ trong lời Lý Khinh Hồng, căn bản không muốn đi, ngược lại càng nói chuyện thân thiết hơn.
“Lý Khinh Hồng, nghe nói cậu kết hôn rồi, chồng cậu là người năm năm trước cưỡng hiếp cậu nhỉ? Cậu còn sinh một đứa con cho anh ta?”
Bạch Thiến cố tỏ ra ngạc nhiên, cười nói: – “Chuyện này ấy à, truyền khắp Yên Kinh rồi, cậu lâu như vậy không trở về Yên Kinh, có phải cũng vì chuyện này không, sợ bị người trong nhà xem thường, cho nên không dám về?”
Sắc mặt Lý Khinh Hồng tối đi.
Trước kia bất luận Bạch Thiến khoe khoang cỡ nào, cô sẽ không có phản ứng gì.
Nhưng dính tới chồng, con gái của cô thì cô không nhịn được.
Bạch Thiến vẫn cứ như không nhận ra, nói rất hào hứng.
“Đúng rồi chồng cậu đâu? Cậu cũng kết hôn năm năm rồi, chúng tôi còn chưa biết chồng cậu trông như nào?”
“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, nơi này là đại hội Bắc Cảnh, không phải là ai cũng có thể đi vào, chồng cậu là một tên nghèo, đâu thể ở đây nhỉ?”
Bạch Thiến cười ha ha, nói với Lý Khinh Hồng.
Trong mắt Lý Khinh Hồng cuối cùng cũng có một tia tức giận: ‘Bạch Thiến, cậu nói đủ chưa?”
“Aiya, Khinh Hồng tôi nói đùa thôi, cậu sao lại thật sự tức giận rồi?”
Bạch Thiến lúc này cười ha ha xin lỗi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói.
“Khinh Hồng à, ăn một mình thật vô vị, hôm nay là đại hội Bắc Cảnh, còn là buổi họp lớp cấp ba của chúng ta, tôi là người tổ chức, đặc biệt tổ chức ở đây, đủ tận tâm chưa?”
Nói xong, Bạch Thiến kéo tay của Lý Khinh Hồng: “Theo tôi đi tham gia họp lớp đi, thuận tiện gặp các bạn học cũ, cùng nhau ăn cơm nói chuyện gì đó.”
Sắc mặt Lý Khinh Hồng thay đổi, hất ra: “Đừng chạm vào tôi, tôi không có hứng thú.”
Thấy Lý Khinh Hồng kháng cự như thế, sắc mặt Bạch Thiến cũng có hơi khó coi.
“Lý Khinh Hồng, không nể mặt vậy sao? Nếu hôm nay tôi cứ muốn cậu đi thì sao?”