Chân Long Chí Tôn Đô Thị


Có hân hạnh được nhảy cùng anh một điệu không?
Nhìn thấy đôi mắt sáng như sao cùng lúm đồng tiền đẹp như hoa của Phương Huệ, lòng Vương Nhất chợt thấy nôn nao, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi.
“Cô muốn nhảy với tôi?”
Phương Huệ nghiêm túc gật đầu, dưới ánh đèn mờ ảo trong vũ hội, đôi mắt của cô càng thêm sáng ngòi, như cất giấu vô số vì sao lấp lánh.
Vương Nhất lắc đầu, cười nói: “Tôi không biết nhảy.”
“Tôi biết, anh chỉ cần đi theo bước chân của tôi là được.”
Phương Huệ cố chấp nói: “Anh đã từ chối tôi một lần rồi, còn định từ chối thêm lần nữa sao?”
Nghe thế, nụ cười trên mặt Vương Nhất càng thêm sâu sắc.
Anh chầm chậm đứng dậy, miệng thốt ra đúng một chữ.
“Được.”
Phương Huệ hồi thần, nụ cười mừng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt.
“Nhưng cô phải nhảy theo bước của tôi đó.” Vương Nhất bỗng dặn dò.
Nghe thế, Phương Huệ không khỏi thấy lạ, rõ ràng anh vừa nói mình không biết nhảy, sao giờ lại bảo cô ta nhảy theo bước của anh?
Trong lúc cô ta còn đang ngây người, Vương Nhất đã nắm lấy bàn tay lạnh lẽo như ngọc của cô.
Như nắng ấm đầu đông khiến tuyết đầu mùa tan chảy, khiến cơ thể mềm mại của Phương Huệ khẽ run rẩy.
Âm nhạc êm dịu vang lên, Vương Nhất kéo tay Phương Huệ, chậm rãi bước ra chính giữa sân khấu.
Đó cũng chính là nơi Kim Thành Vũ và Tôn Kiều đang ôm nhau nhảy.
Thấy Vương Nhất và Phương Huệ cùng bước về phía này, trên mặt Tôn Kiều không kiềm được mà để lộ nụ cười chế giễu.
“Đường đường là Phương tổng mà cũng dẫn trai tới nhảy nhót sao?”
Tạm dừng vài giây, sau đó Tôn Kiều liếc mắt nhìn Vương Nhất, buông lời mỉa mai: “Người bạn nhảy mà cô chọn có biết khiêu vũ không đó? Đừng tới làm trò cười cho thiên hạ đấy.”
Phương Huệ nổi giận, đang tính nói gì đó thì nhìn thấy Vương Nhất lắc đầu.
Trong tiếng nhạc dịu êm, Vương Nhất nhẹ nhàng ôm lấy eo Phương Huệ, kéo cô ta vào lòng mình.
Phương Huệ tức khắc trợn trừng hai mắt, mùi đàn ông nồng đậm đập vào mặt khiến cô ta mặt đỏ tim đập mạnh, toàn thân lập tức trở nên cứng đờ.
Thế nhưng Vương Nhất rất biết chừng mực, không có tiến xa thêm, biểu hiện rõ sự phong độ cũng như ga - lăng, Phương Huệ vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa cảm thấy hơi thất vọng.
Dưới sân khấu, một đôi mắt tràn ngập sự oán độc nhìn chòng chọc Vương Nhất và Phương Huệ.
Chính là Văn Thái.
Mặt mày anh ta trở nên vặn vẹo rất khó coi, tức đến run rẩy cả người run.
Một người đàn ông ở trước mặt mọi người mời một cô gái nhảy điệu đã đủ để chứng minh tâm ý của anh ta, nhưng Phương Huệ lại lạnh lùng từ chối lời mời của anh ta!
Nếu chỉ có vậy thì thôi, nhưng cô ta còn chủ động ngỏ lời với một tên phế vật vô dụng, sự chênh lệch tâm lý quá lớn như lòng sông với mặt biển khiến Văn Thái nhất thời không chấp nhận nổi.
“Ả đàn bà hạ tiện này…”
Văn Thái tức giận hít sâu một hơi, bây giờ các ông chủ của tập đoàn ở khắp bốn phía đều đã có bạn nhảy, trái lại chỉ còn mình anh ta một thân một mình đầy cô độc.
“Anh Văn Thái, em sai rồi, mong anh sẽ tha thứ cho em.” Sau lưng truyền tới giọng nói của Lý Mộng Đình.
Tuy cô ta không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến Văn Thái không chịu nhảy với cô ta, nhưng cứ xin lỗi trước đã rồi tính.
Nhìn Lý Mộng Đình đứng bên cạnh, lại nhìn Phương Huệ trong lòng Vương Nhất, hai người một bên tựa trời một bên tựa đất, điều này nhất thời khiến Văn Thái càng thêm tức giận.
Anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Văn, đã bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này?
Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi chứ biết làm gì được.
Văn Thái trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, đối Lý Mộng Đình nói: “Mộng Đình, chuyện mới nãy, thành thật xin lỗi em.”
“Không sao đâu.


Lý Mộng Đình trực tiếp lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Chỉ cần anh Văn Thái chịu tha thứ cho em, em tình nguyện làm bất cứ điều gì vì anh.


Thấy Lý Mộng Đình ngoan ngoãn nghe theo như vậy, trong mắt Văn Thái loé lên một tia sáng.
Không chừng trong tương lai, ả đàn bà này vẫn còn chỗ có thể lợi dụng được.
“Không nói chuyện này nữa, chúng ta nhảy đi.”
Văn Thái ôm lấy Lý Mộng Đình, Lý Mộng Đình cũng hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Chú ý tới ánh mắt Văn Thái vẫn luôn dán chặt lên người Vương Nhất và Phương Huệ, Lý Mộng Đình không nhịn được, nói: “Anh Văn Thái, anh cứ yên tâm, tên phế vật kia làm gì biết nhảy múa cơ chứ, anh cứ chờ xem bọn họ tự làm mình xấu mặt đi!”
Nghe thấy những lời Lý Mộng Đình nói, tâm trạng Văn Thái mới tốt lên một chút, vừa nhảy điệu xã giao, chờ Vương Nhất bị xấu mặt.
Bên kia, Vương Nhất ôm lấy Phương Huệ, nhanh chóng lay động, cất bước nhịp nhàng theo điệu nhạc, Phương Huệ cũng vội vàng nhảy theo.
Đồng thời, Phương Huệ cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Vương Nhất, nhưng chẳng biết từ lúc nào Vương Nhất đã nhắm hai mắt lại.
Cơ thể anh cũng nhẹ nhàng lắc lư tựa làn gió nhè nhẹ, từ góc nhìn của người bên cạnh, trông động tác của anh thế mà lại vô cùng tự nhiên.
Trên gương mặt trang nhã xinh đẹp hiện rõ nét kinh ngạc, cô ta phát hiện bản thân hoàn toàn không theo kịp bước chân của Vương Nhất.
Đây là không biết nhảy mà Vương Nhất đã nói sao?
Vương Nhất như cảm nhận được điều gì, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ chậm lại.


Dứt lời, anh thả chậm bước chân để Phương Huệ có thể theo kịp, cả người cũng uyển chuyển cử động, dẫn dắt Phương Huệ phối hợp với anh.
Bài nhạc từng bước tiến vào khúc cao trào, Vương Nhất nhắm mắt lại, tựa như cả thể xác lẫn tinh thần đều đã dung nhập vào âm nhạc.
Phương Huệ thầm cảm thán, trợn trừng hai mắt, nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Dưới sự dẫn dắt của anh, Phương Huệ cũng dần hoà mình vào âm nhạc.
Mọi người xung quanh cũng đã ngừng nhảy, giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn Phương Huệ và Vương Nhất đang nhảy múa trên sân khấu.
Ánh sáng toả chiếu khắp sân khấu cũng thu hẹp, chỉ còn lại duy nhất một chùm sáng rọi thẳng xuống người Vương Nhất và Phương Huệ.
Lý Mộng Đình, Văn Thái, Tôn Kiều, Kim Thành Vũ lại mở to hai mắt đứng nhìn, dù là bọn họ cũng không kiềm được mà tạm dừng mọi hành động, liếc mắt ngắm nhìn điệu nhảy của Vương Nhất và Phương Huệ.
Ánh sáng và bóng tối liên tục thay đổi vị trí, hoà với tiết tấu lúc nhanh lúc chậm của điệu nhạc, trong mắt mọi người chỉ còn lại hai bóng hình một đen một trắng đang thực hiện một loạt động tác lưu sướng như nước chảy.

Đợi tới lúc họ hoàn hồn, nhạc đã chuyển sang bài khác, chuyện vừa nãy tựa như một giấc mơ.
Sau khi điệu nhạc kết thúc, Vương Nhất mở mắt, tự nhiên thả tay Phương Huệ ra, không chút lưu luyến bước xuống sân khấu, hệt như chưa từng tới đây bao giờ.
Phương Huệ đứng trên sân khấu hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần, vội đuổi theo Vương Nhất, hỏi: “Anh học bước nhảy này ở đâu vậy? Chỉ có những quý tộc hoàng gia phương Tây mới biết kiểu nhảy này thôi mà!”
Hồi học đại học, chuyên ngành Phương Huệ lựa chọn là lễ nghi, nên mới may mắn biết một chút.
Vương Nhất nở nụ cười nhàn nhạt, không giải thích.
Thân là chiến thần quân đội, sao anh có thể chỉ biết cầm dao, súng giết người chứ, những kỹ năng khác cũng vô cùng quan trọng.
Năm năm chinh chiến, anh liên tục hoành thành vô số nhiệm vụ bí mật bất khả thi, trong số đó, có vài nhiệm vụ cần phải tiếp xúc với quý tộc nước ngoài, nếu không biết nhảy vài điệu xã giao thì sao mà được?
Anh là chiến thần danh chấn thiên hạ trong quân đội, cũng là một quý ông lịch sự, ga-lăng, ôn hòa văn nhã.
Hoá thân thành thiên sứ hay ác ma, vậy phải xem bạn là ai.
Vũ hội kết thúc, đám người Lý Mộng Đình, Tôn Kiều cũng theo đó hồi thần, mặt mũi ai nấy xanh mét, như bị ai quăng cho hai cái bạt tai vậy.
Vốn tưởng Vương Nhất không biết khiêu vũ, chờ anh tự làm mình xấu mặt trên sân khấu vũ hội, ai ngờ mọi chuyện lại xoay ngược, anh trở thành điểm sáng nhất toàn trường.
Sau khi quay lại yến tiệc, ai ai cũng tự động ngồi xuống.

Vương Nhất cũng rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế vàng kia, sắc mặt bình tĩnh, không giận tự uy.
Khi Kim Thành Vũ, Lý Mộng Đình cùng bước tới, Văn Thái cũng đã đến nơi, thấy chỗ ngồi của bản thân bị cướp mất, mặt mày anh ta lập tức tối sầm lại.
“Anh dám ngồi vị trí của tôi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui