Ở biên giới phía Bắc, ai cũng kính trọng anh ta, sùng bái anh ta.
Bởi vì anh ta là anh em của Mục Lang.
Trên chiến trường còn nhiều lần cứu Mục Lang từ các cao thủ, có bao giờ từng bị coi thường vậy chứ?”
“Thăng oắt này xong đời rồi, vậy mà đụng vào anh em của thủ hộ Mục, nghe nói Mục Huy này thực lực chỉ yếu hơn Mục Lang một chút mà thôi.”
“Hơn nữa anh ta còn nói năng ngông cuồng, Mục Huy sẽ không tha cho anh ta.”
“Anh ta chết chắc rồi!”
Mọi người bàn luận rần rần, biểu cảm trên mặt kèm theo sự mỉa mai.
Ngay cả Bạch Thiến cũng cười theo: ‘Hùng Kiệt, là người này, các anh đều muốn lấy tiền mua chuộc anh ta sao? Cho dù đánh thật, anh ta cũng không phải đối thủ của Mục Huy nhỉ?”
Đúng vậy, theo người ngoài ngành, khí thế trên người Mục Huy rất mạnh, sát khí cuồn cuộn, nhìn một cái là biết cường giả từng giết rất nhiều người.
Nhưng Vương Nhất lại khác, khí tức anh nội liễm, nhìn trông không khác gì với người bình thường.
Nếu phải nói chỗ đặc biệt, đó chính là cái mặt sắt trên mặt anh.
Tôn Vĩnh Phước không lên tiếng, chỉ là trên mặt mang theo nụ cười lạnh.
Anh ta không quan tâm sống chết của tuyển thủ, chỉ quan tâm kết quả cuối cùng.
Phía Diệp Thị, Diệp Thúy Như cũng lo lắng tới mức toát mồ hôi tay.
Thực lực của Mục Huy quả thật mạnh hơn Hồng Giác Hải, ngay cả cao thủ của nội bộ Diệp Thị cũng chưa chắc là đối thủ.
Vương Nhất, có thể thành công không?
Trên đài quan sát, Mục Lang nhàn nhã uống trà, ánh mắt nhìn phong cảnh đăng xa, tâm tư nhìn trông căn bản không đặt trong đại hội Bắc Cảnh.
Bởi vì Mục Huy đã ra sân, điều này đã định sẵn là một trận chiến đấu không có sự hồi hộp.
Nếu chỉ là chiến đấu bình thường, Mục Huy chưa chắc sẽ tổn thương được tính mạng của anh, nhưng ai kêu anh nói năng lỗ mãng?
“Vậy sao?”
Đối với điều này, Vương Nhất chỉ khẽ mỉm cười, căn bản không để trong lòng.
Mục Lang cũng không phải đối thủ của anh, Mục Huy, sao có thể là đổi thủ của anh chứ?
“Tìm chết!”
Thấy Vương Nhất vẫn điềm tĩnh như thế, thậm chí giọng điệu mang theo ý mỉa mai như có như không, Mục Huy lập tức nổi giận, trực tiếp lao về phía Vương Nhất.
ÂmI Chân của anh ta di chuyển, nhanh chóng di chuyển về phía Vương Nhất.
Khi sắp tới trước mặt Vương Nhất, anh ta nhảy lên cao, tung một cước, đá mạnh về phía đầu của Vương Nhất.
Tuy nhiên, Vương Nhất hơi nghiêng đầu, tránh được một kích đó.
Mục Huy cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng không có quá sốc.
Vương Nhất vấn chắp tay đứng đó, cười hờ hững: “Tôi nói này, nếu muốn đánh thì đừng thăm dò, anh không thăm dò được nông sâu, trực tiếp dốc hết sức đi.”
Anh làm sao không nhìn ra một kích vừa rồi của Mục Huy chỉ là thăm dò chứ?