Dưới sự ra tay toàn lực, căn bản không ai là đối thủ.
Tuy nhiên, không đợi cho bọn họ vui mừng, bọn họ liền kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.
Cuộc tấn công của Mục Huy có thể so sánh với một cơn cuồng phong dữ dội.
Nhưng ngay cả vạt áo của Vương Nhất cũng chưa đụng tới.
Vương Nhất nhắm chặt hai mắt, giống như đang ngủ, nhưng mỗi lần anh đều có thế tránh được đòn tấn công của Mục Huy trước một bước.
Quả thực là không thể tin được!
Phòng tuyến tâm lý của Mục Huy cũng bị Vương Nhất khiến cho có chút suy sụp.
Bởi vì, mỗi lần đều nhìn thấy sắp đánh trúng đối phương rồi, cuối cùng vần bị đối phương né tránh được.
Giống như giữa anh ta và Vương Nhất có một đường ngăn cách, trông có vẻ nháy mắt liền có thể chạm đến nhưng lại không thể chạm vào.
“Cậu chỉ biết trốn chạy lẩn tránh như con chuột vậy sao?”
Trong mắt Mục Huy đầy lửa giận, trừng mắt nhìn Vương Nhất, nói.
Luôn không chạm được Vương Nhất khiến Mục Huy cảm thấy vô cùng tức giận.
Vương Nhất đột nhiên dừng né tránh, bật cười khanh khách.
“Anh ở Tây Cảnh, chẳng lẽ không biết có lúc lùi quan trọng hơn tiến sao?”
Đột nhiên, Mục Huy sửng sốt, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.
Quả thực, ở Tây Cảnh, chiến loạn không ngừng, lửa đạn của kẻ địch, mưa bom bão đạn, có thể đánh trúng bản thân bất cứ lúc nào.
Những lúc này, né tránh rõ ràng là đặc biệt quan trọng.
Anh còn chưa đánh trúng đối phương, đạn đã băn trúng anh, trọng thương tử vong rồi thì trận này còn đánh thế nào?
Vương Nhất dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nếu anh đã muốn đánh, vậy thì đánh.
Âm!
Lời nói vừa dứt, Vương Nhất liền đánh ra một quyền.
Tốc độ cực nhanh.
Mục Huy chỉ nhìn thấy một đường tàn ảnh mơ hồ, lao về phía anh ta.
Ngay cả phản ứng né tránh, anh ta cũng không có.
Chỉ có thể giơ cánh tay lên để chặn.
ThịchI Tuy nhiên, khoảnh khắc hai người tiếp xúc, Mục Huy chỉ cảm thấy mình như thể bị một chiếc xe tải đâm trúng, lại lần nữa bị đánh ra khỏi võ đài.
Toàn sân im lặng như tờ.
Khán giả đều kinh hãi đến sững sờ.
Ngay cả Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng ngớ người ra.
Lại… bị đánh xuống đài rồi?
Trong ánh mắt của bọn họ đầy sự sợ hãi.
“Làm lại.”
Đứng trên võ đài, Vương Nhất nói với vẻ thờ ơ.