Nghe vậy, Vương Nhất nhìn sang, liền nhìn thấy đám người Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.
Bọn họ đều đầy vẻ kích động, biểu cảm giống như bị người khác cầm dao kề vào cổ vậy.
Vương Nhất lại nhìn về phía sau, nhìn thì có vẻ không có gì nhưng lại khiến anh trực tiếp vui vẻ.
Đây không phải là những bạn học cũ kia của Lý Khinh Hồng sao?
Ai nấy đều bị Tôn Vĩnh Phước tẩy não, toàn bộ đều mua cá độ, bỏ phiếu Mục Huy thăng.
Cuối cùng lại là Mục Huy thua, còn trở thành một buổi chỉ dạy, tiền trong tay bọn họ cũng mất sạch.
Lúc trước bọn họ chế giêu Lý Khinh Hồng như vậy, Vương Nhất đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đánh rắn dập đầu.
“Đây không phải là bạn học cũ của Khinh Hồng sao, các người ở đây làm gì?”
Vương Nhất mỉm cười bước qua, cười với Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.
“Thì ra là tên phế vật anh, chúng tôi làm gì cần anh quan tâm sao?”
Bạch Thiến nhìn thấy Vương Nhất, khuôn mặt lập tức đau rát, giống như bị ai đó tát mạnh mấy cái vậy.
Cô ta thẹn quá hóa giận, dáng vẻ hung dữ nhìn Vương Nhất.
Vương Nhất cũng không để tâm, cười nói với Tôn Vĩnh Phước: “Để tôi đoán xem, là các người đã cược toàn bộ tiền vào Mục Huy, kết quả Mục Huy thua rồi, các bạn học cũ của các người đến tìm các người đòi hoàn tiên đúng không?”
Soạt!
Câu nói này vừa được nói ra, sắc mặt của Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước lập tức thay đổi.
Bọn họ vốn là muốn bí mật đến tìm Ẩn chủ theo ý của chủ tịch Tưởng Khinh Vân, đây chỉ là trận áp chót, còn chưa coi là kết thúc, chỉ cần trận chung kết cuối cùng để người bọn họ muốn thắng thắng thì cũng có thể kiếm lại được.
Vì vậy bọn họ định bàn bạc với Ẩn chủ một chút, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải mua chuộc Ẩn chủ.
Nhưng ai có thể ngờ rằng vừa chạy đến lại bị đám bạn học cũ kia của bọn họ bắt gặp, người nào người nấy lôi lôi kéo kéo, thậm chí còn tát họ, đòi Bạch Thiến trả lại tiền với vẻ hung tợn.
Đến hiện tại, trên mặt Bạch Thiến vân còn vết tát.
Lúc này, tiền đã lừa của mọi người, giá trị không những không tăng mà ngược lại còn giảm xuống thấp hơn.
“Vương Nhất!”
Lúc này, Lý Khinh Hồng vội vàng chạy tới.
“Khinh Hồng.”
Sắc mặt Vương Nhất hòa dịu đi một chút.
“Anh ở đây làm gì?”
Lý Khinh Hồng hoài nghỉ nói.
Sau khi ăn xong, Vương Nhất liền không thấy tăm hơi, không ngờ rằng lại nhìn thấy anh ở đây.
Vương Nhất cười cười: ‘Không phải là tới chung vui sao, những bạn học cũ của em vô cùng thê thảm”“
Lúc này Lý Khinh Hồng mới chú ý đến Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.
Hai người sau cũng nhìn thấy Lý Khinh Hồng, lập tức sắc mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái khe nứt trên đất mà chui vào.