“Đại, đại ca, chúng tôi đều là người làm ăn đoan chính, hà tất phải kinh động đến các anh chứ?”
Tưởng Khinh Vân mỉm cười, run rẩy đưa qua một điếu thuốc.
Những người đó trực tiếp từ chối, sắc mặt nghiêm túc: “Nếu đã làm ăn đoan chính, tại sao chúng tôi lại nhận được báo cáo nói rằng công ty cá độ của các ông rắp tâm thao túng hướng đi của cuộc đấu, để tiền vào túi các ông?”
“Hiểu lầm, đây là hiểu lầm…”
Tôn Vĩnh Phước cũng nói.
Đột nhiên, như thể nhớ ra điều gì đó, ông †a quay đầu lại và nhìn Vương Nhất với vẻ không thể tin được.
Lúc này, trong mắt ông ta đầy sự sợ hãi.
Trước đó Vương Nhất đã nói răng có phòng ban liên quan đến, không ngờ lại đến thật.
“Những lời này, giữ lại lát nữa rồi nói đi.”
Người đàn ông căn bản không nhận đút lót, lấy ra một bản danh sách, bắt đầu đọc tên.
“Tưởng Khinh Vân, Tôn Vĩnh Phước, Bạch Thiến…”
Ba người này được liệt kê trong danh sách, những người còn lại trong danh sách đều là những nhân viên trung và cao cấp của công ty cá độ.
“Hiện tại, tài khoản ngân hàng cá nhân của các ông đã bị đóng băng, các bất động sản, ô tô, nhà cửa, cổ phiếu… dưới tên các ông đều đã bị tịch thu, thuộc về chính phủ.
“Nếu điều tra ra không liên quan đến các ông, tất cả đều sẽ trả lại cho các ông, bây giờ đi theo chúng tôi.”
Cạch cạch!
Trên tay ba người Tưởng Khinh Vân, Tôn Vĩnh Phước và Bạch Thiến đều bị treo còng.
Ngây người nhìn vào chiếc còng trên tay, Bạch Thiến bỗng nhiên suy sụp đến bật khóc: “Tôi không muốn bị bắt!”
“Tôi van xin các người, các người thả tôi ra, tôi không biết, tôi không biết gì hết.”
Bạch Thiến gào khóc: “Đều là bọn họ làm, không liên quan gì đến tôi, tôi cũng là người bị hại.”
Nhìn Bạch Thiến suy sụp gào khóc, những bạn học cũ kia cũng nhìn nhau, vậy mà lại có một loại cảm thấy tuyệt vọng môi hở răng lạnh.
Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng nói: “Không liên quan? Theo tôi được biết là cô đã tổ chức lần tẩy não offline này, cũng là một trong những đồng phạm, còn nói không liên quan.”
Thịch!
Bạch Thiến dường như hiểu ra điều gì đó, đột nhiên chạy đến trước mặt Lý Khinh Hồng và trực tiếp quỳ xuống.
“Khinh Hồng, tớ sai rồi, tớ thật sự biết sai rồi, xin cậu giúp tớ, tớ không muốn ngồi tùi”
Đến lúc này, cô ta mới nhận ra mình cũng đã trở thành đồng phạm.
Bởi vì hội họp lớp là do cô ta tổ chức, hiện tại, chỉ có Lý Khinh Hồng mới có thể cứu cô ta.
“Giúp tớ, tớ khấu đầu với cậu…”
Thịch thịch thịchI Bạch Thiến quỳ lạy Lý Khinh Hồng hết lần này đến lần khác, lạy đến mức đầu rách, máu chảy đầm đìa.
Ánh mắt Lý Khinh Hồng lộ vẻ xúc động, nhưng, nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Vương Nhất, cô ta cuối cùng vẫn thở dài.