“Thực xin lỗi, Bạch Thiến, tớ cũng không cứu được cậu, cũng không có tư cách cứu cậu.
Điều tra kinh tế, cô ta cũng không có cách nào.
Bạch Thiến đã được đưa đi một lúc rồi nhưng xung quanh phòng nghỉ ngơi vẫn im chờ vần im lặng như tờ.
Dáng vẻ tan nát cõi lòng kia của Bạch Thiến trước khi bị bắt đi đã in sâu vào tâm trí mọi người.
Người đáng hận tất có chỗ đáng thương.
Nói đại khái chính là loại người này.
Sau đó, Tưởng Khinh Vân và Tôn Vĩnh Phước cũng bị dẫn đi.
Lúc bị dẫn đi, bọn họ hồn bay phách lạc, giống như mất đi ba hồn bảy vía vậy.
Không khó để thấy trước rằng điều đang chờ đợi bọn họ là sự trừng phạt kinh tế tàn khốc nhất.
“Không đúng!”
Đột nhiên, một người bạn học cũ đứng dậy gào lên: ‘Bọn họ bị dân đi rồi, vậy tiền của chúng ta, chẳng phải là không lấy lại được sao?”
“Đúng vậy, đây là tiền tiết kiệm gần nửa đời của chúng ta đấy!”
“Nhà tôi còn có mẹ bị bệnh nặng, không thể không có số tiền này được.”
Những bạn học cũ kia nhao nhao hét lên với sắc mặt tái nhợt, biểu cảm gần như †uyệt vọng.
Bọn họ chỉ muốn lấy lại số tiền kia, việc Tưởng Khinh Vân và Tôn Vĩnh Phước bọn họ có bị bắt hay không, bọn họ căn bản không quan tâm.
Người dân đầu bên phía cơ quan nhà nước quay đầu lại nhìn bọn họ một cái: ‘Nghiêm khắc mà nói, các cậu cũng nằm trong diện bị bắt, nhưng nghĩ răng các cậu cũng là người bị hại nên mới tha cho các cậu một lân, đừng không biết tốt xấu.”
Trên người của người đàn ông mang theo vẻ lạnh lùng, lập tức dập tắt sự bất mãn trong lòng của những người bạn học cũ kia.
Bọn họ nhìn nhau, ngay cả một câu cũng không dám nói.
Lý Khinh Hồng thở dài, đứng dậy nói với cán bộ nhà nước: ‘Bọn họ cũng chỉ là nhất thời bị lừa gạt mới bị lừa mất tiền, lân này phá lệ, trả lại tiền cho bọn họ đi.”
Dừng một chút, Lý Khinh Hồng tiếp tục nói: “Trong tài khoản công ty của Cá độ Anh Hoàng, có lẽ số tiền mà bọn họ chuyển vào còn chưa kịp chuyển ra nước ngoài, có lẽ có thể thu hồi được.”
Lý Khinh Hồng nói ra lời này, rõ ràng là cứu mạng, những bạn học cũ kia đều cảm động đến nói năng lộn xôn, thật sự không biết nên nói gì.
“Khinh Hồng, hiện tại tôi mới phát hiện ra cô mới là người lương thiện nhất, chúng tôi biết sai rồi, hiện tại xin lỗi cô.”
Bọn họ ai nấy đều cảm thấy áy náy.
Đặc biệt là khi nghĩ tới trước đó đã cười nhạo Lý Khinh Hồng như thế, bọn họ hận không thể chui xuống kế nứt dưới đất.
Lý Khinh Hồng thở dài và nói: “Các cậu không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở các cậu, không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống cả, các cậu chỉ nhìn thấy những kẻ may mắn giàu trong một đêm nhưng không nhìn thấy phía sau còn có hàng nghìn hàng vạn kẻ đáng thương tan cửa nát nhà”
Những bạn học cũ kia đều không nói gì, lúc này chỉ biết hối hận sâu sắc.
Vương Nhất nhìn thấy những bạn học cũ này lòng dạ không xấu, chỉ là quá muốn không làm mà hưởng thôi.
Cán bộ nhà nước do dự một chút: ‘Chuyện này, tôi không quyết định được.”