Vẻ mặt Lý Khinh Hồng rất kinh ngạc.
Người ám sát nửa đường giết ra vậy mà là Lãnh Nhan!
Đôi mắt Lãnh Nhan rất lạnh, giống như đã hủy huyệt cảm xúc của con người vậy.
Lý Thế Nhân cũng nhận ra Lãnh Nhan, lập tức sắc mặt hơi hay đổi, trong lòng có một chút suy đoán.
Vương Nhất lại không bất ngờ, mỉm cười với Lãnh Nhan: “Cô muốn giết tôi sao?”
“Phải!”
Lần này Lãnh Nhan không hề do dự, trong mắt tràn ngập sát cơ.
“Vậy thì tới đi.”
Vương Nhất cười rồi nói, không nhắc tới chuyện phản bội.
Ánh mắt Lãnh Nhan rét lạnh, trong tay lại có thêm một con dao, giết về phía Vương Nhất. . KHÔ𝘕G Q𝑼Ả𝘕G CÁO, đọc tr𝑢yệ𝙣 tại ++ t r 𝑢 𝐦 t r 𝑢 y 𝒆 𝙣.V𝘕 ++
Có sự nhúng tay của Lãnh Nhan, trận chung kết của đại hội Bắc Cảnh cũng bị ép dừng lại, trận chiến sinh tử giữa Vương Nhất và Lý Thế Nhân cũng chỉ có thể tạm dừng.
Âm ầm!
Vào lúc này, ở một góc của nhà đa năng, đột nhiên truyền tới tiếng nổ inh tai nhức óc.
Khói cuồn cuộn, trên trời mây đen xuất hiện.
Sau đó, một màn khiến người ta thấy khó tin đã xảy ra—- Ở góc Tây Bắc của nhà đa năng, vậy mà Sụp xuống.
Khán giả ở đó lập tức bị chôn vùi!
SÀI”
Cả nhà đa năng lập tức rơi vào trạng thái hoảng sợ tột độ.
Vố số người hoảng sợ chạy trốn, muốn rời khỏi nhà đa năng Giang Thành.
“Chuyện gì thế?”
Võ Si và Mục Lang cũng thay đổi sắc mặt, nhanh chóng lao xuống dưới sân.
“Anh Mục, không hay rồi, thủ lĩnh Tiêu truyền tin tới, chỗ bị nổ của nhà đa năng bị phát hiện gài bom, bây giờ khán giả góc Tây Bắc đều bị kẹt”
Lúc này, một người đàn ông vội vàng lao tới, báo cáo với Mục Lang.
“Cái gì? Bom?l”
Sắc mặt Mục Lang càng thay đổi, sau đó tức giận nói: “Chiến Vực Giang Thành kiểm tra kiểu gì thế, sao lại để cho người khác gài bom?”
Người đàn ông đó giải thích: “Trước lúc đó không phát hiện bom, là sau khi đại hội Bắc Cảnh bắt đầu có người lẻn vào gài bom.
“Cái gì?”
Nghe thấy lời giải thích của người đàn ông đó, Mục Lang càng thêm biến sắc.
Vậy chẳng phải tức là đại hội Bắc Cảnh đã bị người khác lén lẻn vào.
Nhiều binh lực như thế cũng không thể phát hiện…
Trừ phi là cường giả giống bọn họ mới có thể đi vào làm một cách lặng lẽ.
“Trước tiên cứu người đất”
Mục Lang gào lên một tiếng.