“Ai dám!”
Trên mặt Vương Nhất vừa tức giận vừa kèm theo sự hoảng loạn.
Anh đã tìm rất lâu, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam.
“Con gái!”
Lý Thế Nhân cũng thay đổi sắc mặt, theo bản năng lao vào trong đám đông.
Ngụy Thương Kiều kéo ông ta lại: ‘Thế Nhân, đừng đi, ông muốn khiến Lý Thị trở thành mục tiêu sao?”
“Hơn nữa bây giờ nơi này loạn như thế, sao có thể tìm được, nó chỉ có thể tự mình cầu phúc!”
Khi nói lời này, trong mắt Ngụy Thương Kiêu mang theo một chút ý lạnh.
Nếu Lý Khinh Hồng có thể bị coi thành mục tiêu, đó là tốt nhất, bà ta đương nhiên sẽ không để Lý Thế Nhân đi bảo vệ con gái của ông ta.
Bốp!
Vừa dứt lời, mặt của Ngụy Thương Kiều bị tát mạnh.
Lạc Thanh Hiền tát mạnh một cái vào mặt bà ta, dùng lực lớn, tát cho bà ta chảy máu mồm.
Lúc này, trong mắt Lạc Thanh Hiền lập lòe sát ý điên cuồng: “Nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không chỉ mạng của bà, người của cả nhà bà, tôi cũng sẽ không tha”
Nói xong, bà ta bỗng quay đầu, lạnh lùng nhìn Lý Thế Nhân: “Chúng ta đã vứt bỏ con bé một lần rồi, ông còn muốn vứt bỏ nó lần hai sao?”
Sắc mặt Lý Thế Nhân thay đổi với vẻ u ám bất định, cuối cùng ánh mắt vẫn trở nên kiên định.
“Nó là con gái của tôi!”
“Lý Thế Nhân…”
Ngụy Thương Kiều năm bò dưới đất, ánh mắt oán độc.
“Mau đi bảo vệ cô Lý!”
Hạ Lãm, Hồ Hoàng Việt và tất cả các gia tộc thân phục Vương Nhất đều đi tìm với vẻ mặt lo lắng.
Cùng lúc này, trong một chỗ đổ nát nào đó.
Xung quanh đều là bê tông cốt thét vỡ vụn, trong không khí nồng nặc mùi vôi.
Có ba người đang trốn ở sau lưng tảng đá.
Chính là ba người Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình, Vương Tử Lam.
Chỗ nổ đầu tiên, tập trung ở khán đài của bọn họ.
Có điều may mắn, lúc đó khi trần nhà sập, có một miếng bạt rất lớn chặn trên đầu bọn họ, khiến bọn họ không bị chôn vùi.
Bọn họ cũng nghe thấy lời của Tử La Lan, chính là Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam.
Lý Mộng Đình làm thế tay im lặng với hai mẹ con: ‘SuytI”
Vẻ mặt Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam lúc này mang theo sự sợ hãi kinh hồn bạt vía, gật đầu.
Lý Khinh Hồng thậm chí che miệng của Vương Tử Lam lại, trẻ con dễ bị kinh sợ, ngộ nhỡ kêu ra thì xong đời.
Mặt của ba người lúc này đều dính đầu bụi bặm, trên tay, trên chân của Lý Khinh Hồng và Lý Mộng Đình bị thương chỉ chít.
Khi trân sập, cả người Lý Khinh Hồng ôm chặt Vương Tử Lam, mới không khiến cô bé bị thương.