Tâm mắt mọi người, lại tập trung xuống người Lục Kiện đang quỳ dưới sân vận động.
Anh ta vấn quỳ gối, nhưng lúc này đã ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo oán độc nhìn chăm chăm Vương Nhất.
Vương Nhất nhíu mày, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước: “Chính ông nội anh tái phát bệnh tim mà chết, liên quan gì đến tôi?
“Nếu không phải anh khiến cho ông nội tôi sợ hãi, ông ấy sao có thể tái phát bệnh tim chứ?”
Lục Kiện lạnh băng nói ra, anh ta chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất, như thể đang nhìn kẻ thù giết cha.
Ánh mắt Vương Nhất cũng dần lạnh xuống: “Nhà họ Lục các người không nên chết sao? Bắt vợ con tôi, ngay cả một bé gái năm tuổi cũng không tha, theo tôi thấy, ông ta chết chưa hết tội.”
“Có lẽ tôi hắn là nên ra tay với các người sớm, để lại cũng chỉ là tai họa.”
Ngữ khí của Vương Nhất bình tĩnh, như thể đang nói một chuyện bình thường vậy.
Ngay cả khi Lục Viên không tái phát bệnh tim, Vương Nhất cũng sẽ bóp gấy cổ ông ta.
Chẳng qua bệnh tim của Lục Viên tái phát, sẽ ít thê thảm hơn mà thôi.
“Hơn nữa, anh không nên hận tôi, nếu có hận cũng nên hận người phụ nữ phía trên kia.”
Vương Nhất chuyển đề tài, chỉ về phái Tử La Lan đang ở phía trên nói với Lục Kiệu.
Những lời này, lại càng chọc giận sát ý trong lòng Lục Kiện.
“Anh giết ông nội tôi, cũng không hối hận, một khi đã như vậy, vậy anh tìm chết đi!”
Anh ta điên cuồng gào lên, Lục Kiện đột nhiên lấy súng lục bên hông của vệ sĩ, chỉ về phía Vương Nhất.
Bùm!
Tức khắc, trong mắt tất cả mọi người đều là cảnh giác.
“Lục Kiệu, anh muốn làm gì, mau bỏ súng xuống!”
Hạ Lãm tức giận mắng Lục Kiệu.
Nhưng Lục Kiệu không những không bỏ súng xuống, ngược lại còn chầm chậm đi tới.
Trên mặt anh ta tràn ngập điên cuồng: “Vương Nhất, ông nội tôi đã chết, tôi cũng không còn gì nuối tiếc, giết anh, bái tế linh hồn ông tôi trên cao, đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho ông ấy!”
“Không được…”
Lý Khinh Hồng lúc này đã ở bên phía họ Lý, ôm Vương Tử Lam thất thanh kêu lên sợ hãi.
“Càng lúc càng thú vị…
Tử La Lan rất hứng thú nhìn tình hình phía dưới, đúng lúc nhắc nhở: “Còn nửa tiếng nữa, mong các vị chú ý thời gian.”
Những lời này không thể nghỉ ngờ càng khiến mọi người thêm áp lực.
Thời gian bom nổ, còn nửa tiếng.
Mục Lang, Võ Sỉ cũng cảm giác được áp lực.
Ánh mắt Vương Nhất lạnh lẽo liếc Tử La Lan một cái, sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Kiệu.
Đây là lần thứ hai trong ngày, anh bị người khác dùng súng chỉ vào đầu.
Một người dùng sũng chĩa về phía anh là Hồng Giác Hải, đã chết rồi.