Tất cả chúng đều lao về phía Vương Nhất, hào hùng sát khí.
“Vương Nhất!”
Thấy một màn như vậy, Lý Khinh Hồng như điên rồi, muốn chạy về phía Vương Nhất.
Nhưng đã bị Lý Thế Nhân giữ chặt lại: “Không thể qua đó! Nguy hiểm!”
Những gia tốc khác nhìn thấy những vũ khí chiến tranh này, cũng đều sợ hãi.
Một vài cao thủ của hiệp hội võ đạo, sắc mặt cũng nghiêm nghị.
Những vũ khí chiến tranh mang nửa thân kim loại này, dùng toàn lực đánh ra, đánh vào có thể bị rách da, mà khi vũ khí chiến tranh dùng một quyền đấm qua, khả năng sẽ chết tươi luôn.
Thế này thì phải đánh thế nào?
Bị rất nhiều vũ khí chiến tranh bao vây ở giữa, Vương Nhất căn bản không có bất kỳ sợ hãi nào, mà ngẩng đầu nhìn về phía Tử La Lan, hỏi.
“Các người nghiên cứu những vũ khí chiến tranh này là vì lý do gì?”
Tử La Lan cũng không kiêng dè chút nào: “Rất đơn giản, chúng ta đoán ra, chiến tranh tương lai, rất có khả năng sẽ sẽ trở về thời đại chiến tranh vũ khí lạnh.
“Vũ khí nóng có thể thay thế được thời đại vũ khí lạnh, nguyên nhân là ở con người, nếu biến binh lính thành những vũ khí chiến tranh toàn thân bọc sắt thép, vũ khí nóng không phải sẽ vô dụng sao?”
Nghe Tử La Lan nói xong, gần như tất cả mọi người đều theo bản năng lạnh cả người.
Không ngờ tới, người đàn bà này vân là một kẻ cuồng chiến tranh…
Thật ra, cô ta nói có vài phần đạo lý.
Thời đại vũ khí nóng súng ống có thể thay thế thời đại vũ khí lạnh, nguyên nhân rất lớn chính là phát minh ra thuốc súng.
Nếu thân thể có thể đao thương bất nhập, thời đại súng ống không phải sẽ vô dụng sao?
Trừ phi là vụ khí hạt nhân hạng nặng, nếu không lông tóc chẳng hao tổn gì.
Vương Nhất cười cười nói: ‘Lời này là vô căn cứ, bà thật sự cho rằng mớ sắt vụn này sẽ có tác dụng sao?”
“Vậy, thử xem?”
Tử La Lan cười lạnh một tiếng, sau đó ra lệnh: “Lên cho tôi!”
Âm ầm ầml Tức khắc, tất cả mọi người nhìn thấy, tất cả vũ khí chiến tranh đều lao về phía Vương Nhất.
Mấy trăm bóng dáng, trực tiếp bao phủ Vương Nhất.
Thậm chí không hề ra tay, chỉ đè ép xuống, đã bao phủ Vương Nhất rồi.
Bát Thấy một màn như vậy, sắc mặt tất cả mọi người tái nhợt, mở to hai mắt.
Đám người Hạ Lãm, Hồ Hoàng Việt gương mặt không thể tưởng tượng, không thể tin nhìn một màn trước mắt.
Thân thể Lý Khinh Hồng cũng mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn một màn này.
Ai có thể ngờ được, trước mặt nhiều vũ khí chiến tranh như vậy, Vương Nhất sao có thể chịu một kích.
Bị vũ khí chiến tranh bao phủ, xác suất còn sống gần như bằng không!
Lục Kiệu cũng ngơ ngác nhìn một màn này, ngay sau đó, anh ta điên cuồng cười lên.
“Ha ha ha…”
“Đúng là không biết lượng sức mình, so với những vũ khí chiến tranh này sao, anh là cái rắm gì!”