Những gia tộc khác như bắt được cọng rơm cứu mạng, họ nhìn chằm chằm Tử La Lan.
Họ tình nguyện tin cô ta đang nói quá.
Nhưng Tử La Lan chỉ cười nhạt: “Các ông không cần lo chuyện này, chỉ cần các ông muốn thì kể cả bom nổ tôi cũng không chết.”
Âm ầm!
Cô ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi.
Khi bom nổ, cô ta sống sót như thế nào.
Ánh mắt Vương Nhất dừng trên người đàn ông mặc áo choàng đằng sau Tử La Lan.
Sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo, người đàn ông mặc áo choàng này hẳn là ‘Dơi’ mà trước kia đối mặt với anh.
Dơi thật sự!
Anh nhớ mang máng, Dơi có thể bay.
Vương Nhất cười mỉa mai rồi nói Tử La Lan: ‘Cách mà cô nói chỉ e cũng phải nhờ người đẳng sau đưa cô rời khỏi đây đúng không?”
Gương mặt Tử La Lan cứng đờ, Vương Nhất nói vậy như xuyên thủng ý định của cô ta.
Thật ra, ngay lúc phát nổ, cô ta sẽ để con dơi đưa mình rời khỏi đây.
Dù sao mấy người bác Lâm đã bị cô ta vứt bỏ.
Ông ta đã gần hết giá trị lợi dụng, chờ xong việc này, ông ta sẽ hết tác dụng.
Tử La Lan không trả lời, chỉ nhìn mọi người nói: “Nếu các ông không tìm ra người mà tôi cần, vậy các ông cũng hết tác dụng.”
Vừa dứt lời, cô ta định kích nổ quả bom.
Trái tim mọi người đều nhảy vọt lên, thậm chí còn có người ôm chặt nhau.
Nếu bom nổ thì mọi người đều phải chết!
“Chờ chút!”
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Nhất với ánh mắt ngạc nhiên.
“Hả?”
Tử La Lan cũng nhìn Vương Nhất với ánh mắt kinh ngạc: “Anh muốn nói gì sao?”
Cô ta thấy Vương Nhất chậm rãi bước lên phía trước: “Tôi biết người cô muốn tìm ở đâu.”
Âm ầm!
Anh vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Ngay cả Mục Lang, cũng nhìn anh đầy khó tin.
Anh nói là Ẩn chủ thật sự sao?
“Anh ta ở đâu?”
Vẻ mặt Tử La Lan vô cùng kích động.
Vương Nhất cười: “Tôi có thể nói cho cô, nhưng cô phải thả tất cả mọi người rời khỏi đây trước đã.”
Ngay lập tức ánh mắt Tử La Lan tối sầm: “Không thể nào!”
Nếu Vương Nhất lừa cô ta, vậy chẳng phải cô ta sẽ thất bại trong gang tấc hay sao?