Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Trên mặt Vương Nhất vẫn hiện lên nụ cười nhạt: “Anh chọn đường sống sao?”

“Mục đích của cô chỉ là để tìm người, không tiếc nổ chết tất cả mọi người có nghĩa là cô không quan tâm đến tính mạng của họ, với cô thì họ chẳng có chút giá trị nào.”

“Tôi không giống họ, tôi biết người cô muốn tìm, còn nhiều giá trị hơn, nên lấy hay bỏ, cô không biết chọn nên chọn cái nào ư?”

Nói đến đây, Vương Nhất nhìn cô ta với ánh mắt hài hước.

Quả nhiên, Tử La Lan im lặng.

Sắc mặt cô ta thay đổi liên tục như đnag do dự.

Cuối cùng, cô ta hỏi: ‘Vậy anh muốn chứng minh thế nào răng anh không lừa tôi?”

“Tôi không chứng minh được, cũng coi như tin tưởng nhau mà thôi, làm bất cứ điều gì đều phải chấp nhận nguy hiểm.”

Không ngờ, Vương Nhất lại nói như vậy.

Sắc mặt Tử La Lan càng đen hơn, cô ta nhìn chằm chăm Vương Nhất, định tìm kiếm manh mối trên người anh.

Nhưng tiếc rằng, Vương Nhất dầu muối không ăn, hoàn toàn chẳng có chút sơ hở nào.

Đúng như Vương Nhất nói, nếu không tìm thấy người cần tìm thì bắt cóc nhiều người như vậy cũng vô ích.

Lúc lâu sau, Tử La Lan đáp ứng yêu cầu của Vương Nhất: “Vậy được rồi, tôi thả họ.”

Cô ta vừa nói xong, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc và vui mừng.

Con dơi đẳng sau Tử La Lan cũng giật mình nhìn cô ta.

Két kétI Cửa sân vận động mở ra, người các gia tộc lao ra ngoài như điên.

Bên ngoài có nhiều chiếc xe thiết giác, một nhóm người cầm súng chĩa vào trong.

“Đừng nổ súng, là chúng tôi!”

Thấy người dân trong sân vận động, họ cũng buông súng xuống.

“Vương Nhất…

Lý Khinh Hồng nhìn về phía Vương Nhất với ánh mắt lo lắng.

Thật ra cô ta không muốn Vương Nhất làm chuyện như vậy.

Cô ta là vợ anh nên cũng có ý muốn riêng.

Cô ta không muốn hy sinh chồng mình vì mọi người!

Nhưng cô ta chẳng giúp được gì.

“Đi thôi.”

Lạc Thanh Hiền túm mạnh Lý Khinh Hồng và Vương Tử lam kéo đi.

Thấy các cô đã rời đi, ánh mắt Vương Nhất trở nên mềm mại.

Nhưng nó nhanh chóng quay về lạnh lẽo.

“Như lời hứa, tôi đã thả tất cả mọi người, vậy nói cho tôi biết, Ẩn chủ đang ở đâu?”

Tử La Lan nhìn về phía Vương Nhất, hỏi.

Bác Lâm cũng vội chạy thoát ra ngoài, sân vận động to như thế chỉ còn một đống ngổn ngang và ba người Vương Nhất, Tử La Lan, cả con dơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui