Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Binh khí chiến tranh đứng bao vây xung quanh.

Cô ta thấy Vương Nhất khẽ cười, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi chính là Ẩn chủ.”

Tôi chính là Ẩn chủ.

Tiếng nói bình tĩnh của Vương Nhất vang vọng khắp sân vận động hỗn loạn, một cũng lâu vẫn chưa tan biết.

Tử La Lan nhìn Vương Nhất với vẻ khó tin.

Anh là Ẩn chủ?

Sao có thể?

Nhưng người đàn ông mặc áo choàng đăng sau rất bình tĩnh, cứ như không hề bất ngờ.

Một lúc sau, bỗng nhiên Tử La Lan cười 1o.

Cười xong, trong nháy mắt nét mặt cô ta trở nên dữ tợn: “Anh đùa tôi sao? Sao anh có thể là Ấn chủ được?”

“Anh nói Ấn chủ, là người trộm danh tiếng của Ẩn chủ để tham gia đại hộ Bắc Cảnh đó hả?”

Giống con dơi, Tử La Lan cũng tận mắt thấy toàn bộ đại hộ Bắc Cảnh, cô ta biết trong đại hội này có một người lấy danh Ấn chủ bồng nhiên xuất hiện, vô cùng tài giỏi, anh ta đã quyết chuyến với Lý Thế Nhân rồi cuối cùng, lại vì họ mà trận đánh bị phá hủy.

Nhưng cũng không thể phủ nhận sự mạnh mẽ của ‘Ẩn chủ’.

Quả thật anh rất thích hợp làm người được chọn để làm Vật chứa, nhưng vẫn kém xa Ẩn chủ thật sự.

Vương Nhất lắc đầu, nụ cười trên mặt vân giữ nguyên: “Cô sai rồi, tôi không nói nhầm, tôi chính là Ấn chủ.”

“Cô sai người đi bắt Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam để dụ Ẩn chủ, thật ra đó là cách đúng đăn nhất.”

Nói đến đây, Vương Nhất vẫn không quên khen ngợi Tử La Lan: “Quả thật cô đã thành _ công, vì tôi chính là Ẩn chủ, Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam là vợ và con gái của tôi.”

Nghe đến đó, vẻ mặt Tử La Lan hơi ngạc nhiên.

Nếu vậy có vẻ Vương Nhất đúng là Ẩn chủ.

Nhưng Tử La Lan vẫn cảm thấy hơi khó tin.

Cô ta đã điều tra thông tin của Vương Nhất, anh ta chỉ là một đứa con ở rể mà nhà họ Lý không thèm nhận, sao có thể là Ấn chủ danh tiếng vang dội được cơ chứ?

Tử La Lan do sự một lúc lâu, sau đó nhìn chăm chăm Vương Nhất rồi nói tiếp: “Anh lấy chứng cứ ra tôi mới tin anh là Ẩn chủ.”

“Chứng cứ?”

Vương Nhất cười nhạt, sau đó tiện tay lấy một chiếc huy chương tỏa ánh sáng vàng rực rỡ từ trong ngực, cười nói: “Cái này được coi là chứng cứ không?”

“Huy chương bảo vệ đất nước…”

Ánh mắt của Tử La Lan và người đàn ông mặc áo choàng lập tức thay đổi, họ nhìn huy chương Vương Nhất đang cầm với ánh mắt khó tin.

Huy chương tỏa ánh vàng rực rỡ như được mạ vàng.

Đây là huy chương bảo vệ đất nước.

Chỉ có cống hiến quan trọng với đất nước mới được đặc cách trao tặng huy chương này.

Nửa thế kỷ trước có một người cũng có Huy chương bảo vệ đất nước, nhưng đó là một ông lão mà cả đất nước phải biết ơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui