Lý Thế Nhân đi đến bên cạnh Lý Khinh Hồng, nghiêm mặt nói: ‘Khinh Hồng, đây là kết quả thảo luận nhất trí của mọi người, Vương Nhất đã chết thì con cũng lại được tự do rồi.”
“Ba mẹ có thể không can thiệp vào chuyện tình cảm của con, nhưng con là con gái của ba, con cũng không thể cứ độc thân mãi được.”
Lý Khinh Hồng không nói gì, chỉ nhìn Lạc Thanh Hiền.
“Ý mẹ cũng là như vậy?”
Lạc Thanh Hiền do dự một lúc lâu rồi gật đầu: “Con người không thể sống trong quá khứ mãi được.”
“Nếu Vương Nhất không chết thì cậu ấy vần là con rể của mẹ, nhưng nếu có tin xấu thì cũng không còn cách nào khác.”
Lạc Thanh Hiền nói lên lập trường của mình.
Là cô chủ của vương tộc Yến Đô, cô không thể sống độc thân suốt quãng đời còn lại được.
Đây là nguyên tắc.
Đến Lạc Thanh Hiền cũng không thể tránh được.
Hai mươi năm trước, Lạc Thanh Hiền cũng vì chống lại gia tộc mà gọi Lý Thế Nhân tới.
Ai có thể ngờ được con rể mời tới sau này lại thăng tiến vút tận trời cao như vậy?
Lý Khinh Hồng cắn môi, lắc đầu: “Cho dù anh ấy chết thì con cũng không tái hôn, đời này con chỉ có một mình anh ấy là chồng thôi.”
“Huống hồ bây giờ anh ấy còn chưa chết, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Nước mắt lăn dài trên mặt Lý Khinh Hồng, cô năm chặt tay nói.
Mọi người nhìn nhau, gật đầu.
Bắt Lý Khinh Hồng tái hôn là chuyện vô cùng cấp bách hiện giờ của Lâm Thị.
Nếu để người ngoài biết công chúa trưởng của Lâm Thị là quả phụ thì sẽ thành trò cười.
Tuy nhiên những điều này đều phải dựa vào xác của Vương Nhất.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
“Hiện giờ lực lượng cứu hộ đã được phái tới, ước chừng ngày mai là có thể xác nhận đã chết hay còn sống được rồi.”
Nói xong lời này, Lý Thế Nhân nhìn Lý Khinh Hồng thật sâu, sau đó ra khỏi phòng bệnh.
Nguy Thương Kiều giêu cợt nhìn Lý Khinh Hồng rồi cũng rời đi.
Chỉ cần xác nhận Vương Nhất đã chết thì Lý Khinh Hồng sẽ phải tái hôn.
Một khi tái hôn thì cô sẽ không còn vị trí trong gia đình này nữa.
Không còn ai khua tay múa chân với bà ta nữa.
Lý Khinh Hồng ôm Vương Tử Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cực kỳ tuyệt vọng.
“Vương Nhất, nếu anh không chết thì mau trở về đi…”
Cô thâm cầu nguyện trong lòng.
Đội cứu hộ và phá dỡ bom đã bắt đầu hành động.
Họ mặc quần áo bảo hộ đặc biệt và đeo mặt nạ phòng hộ, bao vây phòng thể chất.