Nhưng Khương Nhã My vấn bình tĩnh, tập trung cao độ.
Khi sợi dây cuối cùng bị cắt đứt, nhóm Thạch Thức suy sụp ngồi bệt trên đất.
Bom ở đây đều tập trung lại với nhau, nếu một quả bom phát nổ thì những quả bom đã gỡ cũng sẽ phát nổ theo.
Đây là phản ứng dây chuyền.
Có thể thấy kỹ năng xử lý bom của Khương Nhã My tinh xảo chuẩn xác cỡ nào.
“Cô Khương, tôi rất xin lỗi vì hành vi vô lẽ trước đấy.”
Thạch Thức thực sự hổ theẹn, cúi đầu trước Khương Nhã My nói lời xin lỗi từ tận đáy lòng.
Không nói đâu xa, chỉ riêng sự dũng cảm để tháo dỡ bom thôi đã đủ để người khác ngưỡng nộ rồi.
Khương Nhã My cười, không nói gì.
Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Vương Nhất.
“Đã gỡ bom xong.”
Sau đó cô ta nhìn vào phòng thể chất.
“Vương Nhất, cố lên…”
Cô ta thầm nghĩ.
Bốp!
Trong phòng thể chất, Vương Nhất bị Con Dơi đánh bay.
Quần áo của anh đã rách nát, trên người cũng có rất nhiều sẹo.
Dơi cười lạnh: “Anh thật sự là Ẩn chủ à?
Sao Ẩn chủ lại yếu thế này?”
“Anh đánh trả đi chứ! Sao, không dám đánh trả à?”
Trong mắt Dơi mang theo sự tức giận.
Trong thời gian chiến đấu với Vương Nhất, về cơ bản đều là Vương Nhất bị đánh.
Tuy Vương Nhất đánh trả nhưng cũng chắng thể khiến anh ta bị thương.
Cách đánh này khiến anh ta cảm thấy rất chán.
“Được, nếu anh đã yếu như vậy thì không có tư cách để sống nữa đâu, đi chết đi!”
Giọng Dơi lạnh lẽo, anh ta lao về phía Vương Nhất, chuẩn bị tung đòn chí mạng.
Tíu Lúc này, điện thoại của Vương Nhất nhận được một tin nhăn.
Trên đó có bốn chữ.
“Đã gỡ bom xong.”
Chỉ có bốn chữ nhưng Vương Nhất lại cười nhẹ.
Anh lau vết máu bên khóe miệng, tắt điện thoại đi.
Rắc rắc!
Xương cốt toàn thân đều run lên, một luồng khí hung hãn bộc phát ra.
“Hửm?”
Dơi cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, tiếp tục tung nắm đấm.
Aml Giây tiếp theo Vương Nhất cũng tung quyền.
Hai năm đấm va vào nhau phát ra âm thanh đỉnh tai nhức óc.
Dơi bị bật mạnh, bay ngược ra ngoài.
“Vừa rồi đánh đã lắm đúng không?”
Trong mắt Vương Nhất hiện lên vẻ hung.