Dơi còn tưởng rằng Vương Nhất sợ hãi đến mức choáng váng, khuôn mặt của anh ta càng trở nên hung dữ hơn.
“Chết đi!”
Anh ta tung cú đấm thật mạnh.
Một giây tiếp theo, dưới quyền chưởng này, Vương Nhất sẽ bị đánh chết!
Dơi tràn đầy tự tin.
Cũng khó trách, lúc trước đều là Dơi đánh đến mức nghiền nát Vương Nhất.
Vương Nhất bị đánh thương tích đầy mình.
Chẳng qua là thỉnh thoảng tự đánh mình một đấm, cũng không thể chứng minh được qì.
Nhưng mà, ngay sau đó, khi Dơi sắp tung một cú đấm vào người Vương Nhất.
Vương Nhất cử động, anh cũng chỉ tùy tiện Vươn tay ra.
Bộp!
Anh bắt trọn được năm tay của Dơi.
Giống như chứa đựng tất cả vạn vật trên thế giới, cho dù cú đấm có hung bạo đến đâu thì dưới lòng bàn tay ấy cũng sẽ bình lặng trở lại.
“Cái gì?!”
Cảnh tượng này khiến trái tim của Dơi vô cùng chấn động.
Anh ta hoàn toàn choáng váng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Vương Nhất, thật sự dùng một tay đã bắt được năm đấm của anh ta?
“Anh thật sự cho rằng lúc trước mình đang hành hung tôi sao?
Ánh mặt của Vương Nhất lạnh lùng, siết chặt năm đấm của Dơi, từng chút một dùng sức.
“Sai rồi! Là do tôi cố tình giả vờ làm cho thực lực của mình không bằng anh, để anh buông lỏng cảnh giác.”
“Nếu như thật sự đánh nhau thì anh cho răng tôi không đủ sức sao?”
Từng lời nói của Vương Nhất vô cùng uy nghiêm, bàn tay cũng đột nhiên dùng sức!
Răng rắc!
Năm tay của Dơi nhất thời truyền đến một tiếng nổ nhẹ như hạt dẻ rang đường.
Đó là âm thanh khi xương nắm tay của anh †a bị Vương Nhất đột nhiên bóp nát.
HẠ”
Tiếng gầm nhẹ đầy đau đớn của Dơi vang vọng khắp sân vận động.
Vương Nhất buông lỏng cổ tay Dơi, anh ta lùi về sau mấy bước, nắm chặt cổ tay mình, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
“Không thể nào, chuyện này không thể nào…
Dơi tự mình lẩm bẩm, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất thì phát hiện không thấy bóng dáng của Vương Nhất đâu cả.
Phù…
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới từ sau lưng khiến cả người anh ta lạnh run.