Dơi vô thức quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Vương Nhất xuất hiện sau lưng mình như một bóng ma, lạnh lùng nhìn anh ta.
“Anh…
Sắc mặt Dơi thay đổi rõ rệt, muốn nhanh chóng di chuyển sang một bên để kéo giấn khoảng cách.
Nhưng ngay sau đó, cả người anh ta đã bị Vương Nhất tóm lấy, dùng sức ném mạnh anh ta vào vách tường!
Âm!
Cú va chạm này trực tiếp khiến mặt anh ta bê bết máu.
Tầm nhìn trước mặt tối đen như mực, có máu tươi chảy xuống.
Anh ta ngơ ngác nhìn Vương Nhất đang chậm rãi bước đến trước mặt mình, đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng kia khiến Dơi không khỏi rùng mình sợ hãi.
Hiện tại, rốt cuộc thì anh ta cũng tin lời Vương Nhất nói.
Lúc trước chẳng qua là do Vương Nhất cố tình tỏ ra yếu thế, tổn thương mà anh ta gây ra cho Vương Nhất thoạt nhìn có thể lấy mạng, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, căn bản không có gì đáng ngại.
“Tại sao anh lại cố tình che giấu thực lực của mình?”
Thở hổn hển, Dơi nhìn Vương Nhất hỏi.
Vương Nhất thản nhiên mỉm cười: ‘Đương nhiên là vì kiêng dè anh.”
“Kiêng dè tôi?”
Dơi không hiểu, giọng nói có chút khàn khàn: “Thực lực của anh rõ ràng hơn tôi rất nhiều, tại sao còn phải kiêng dè tôi?”
Vương Nhất không nói gì, chỉ nhìn vào ngực anh ta và bĩu môi nhẹ.
Dơi cúi đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy một chiếc điều khiển từ xa rơi từ trong ngực áo của mình ra.
“Điều khiển từ xa của bom…”
Dơi chợt hiểu được, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.
“Người đàn bà tên Tử La Lan kia đưa cho anh điều khiển từ xa để khống chế quả bom. Nếu như tôi phát động tấn công mãnh liệt ngay từ đầu thì anh hoàn toàn không phải đối thủ của tôi. Nhưng nếu như vậy thì anh sẽ nhấn điều khiển từ xa khiến quả bom nổ tung.”
Thần sắc của Vương Nhất bình tĩnh: “Vì không để cho bom nổ, tôi đành phải để cho anh chiếm thế thượng phong trước, sau đó mới để lộ thực lực thật sự của bản thân.”
Sau khi nghe những gì Vương Nhất nói, Dơi lập tức hiểu ra.
Dưới lớp áo choàng, gương mặt dữ tợn của anh ta trở nên vặn vẹo, Vương Nhất cố tình †ỏ ra yếu thế, khiến anh ta cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề.
Trong quá trình hành hung Vương Nhất vừa rồi, anh ta thật sự đã cảm nhận được khoái cảm.
Đường đường là Ẩn Chủ lại bị mình đánh cho thê thảm đến như vậy.
Nhưng không ngờ người ta đang cố tình nhường cho mình.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ bất bình!
Ngay sau đó, anh ta điềm nhiên lên tiếng: “Nếu trước đây anh sợ tôi nhấn nút, vậy bây giờ anh không sợ sao?”
Lời nói của Vương Nhất cũng đã nhắc nhở anh ta răng chỉ cần mình nắm giữ chốt mở của quả bom này thì anh ta sẽ bất khả chiến bại!