Vương Nhất cũng biết đã xảy ra chuyện, lập tức năm chặt bả vai của Tiêu Hồng Cương, hỏi: “Nói! Vợ và con gái tôi bị làm sao?”
Sau một hồi do dự, Tiêu Hồng Cương vẫn nói ra sự thật.
“Sau khi cô Lý biết anh bị đánh chết thì không chịu nổi đả kích mà ngất đi, bệnh viện chẩn đoán có thể là tinh thần xảy ra vấn đề”
“Cái gì?”
Ngay khi lời này vừa thốt ra, sắc mặt Vương Nhất thay đổi rõ rệt.
“Bây giờ anh đã được đưa vào danh sách những người mất tích, tất cả mọi người đều cho rằng anh đã chết. Trước khi cô Lý được đưa đến bệnh viện, tôi nghe bà chủ của Lý thị nói đã có kế hoạch cho cô Lý tái hôn.”
Bùm!
Vừa dứt lời, trên người Vương Nhất lập tức tản ra một luồng sát khí kinh hoàng.
Từng cơn gió thổi mạnh qua giống như dao cạo vào xương, tất cả mọi người đều vô thức run rẩy.
“Chuẩn bị xe, tôi muốn đi tìm em ấy.”
Ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lùng, giọng nói lạnh buốt như mùa đông khác nghiệt.
“Chờ một chút, bây giờ anh vẫn chưa đi được.”
Khương Nhã My gọi anh dừng lại.
Vương Nhất quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người nọ.
Ngay cả Khương Nhã My cũng cảm nhận được áp lực to lớn khi đối mặt với sát khí của Vương Nhất.
Nhưng cô ta vần lên tiếng.
“Cấp trên rất xem trọng chuyện này nên đã cử người đến, còn muốn hỏi thái độ của từng thành viên Ấn Vu, nói tóm lại một cách đơn giản là nếu còn có chuyện như vậy xảy ra một lần nữa thì Ấn Vu sẽ phải giải tán”
Thần sắc Khương Nhã My vô cùng nghiêm túc: “Họ đã chỉ đích danh muốn gặp anh.”
Trong mắt Vương Nhất lóe lên một tia sát ý rồi biến mất: “Không gặp!: “Vương Nhất!”
Khương Nhã My năm lấy cánh tay của Vương Nhất: “Anh nên hiểu làm thế nào mà mình có được danh hiệu “Ẩn Chủ” này. Nếu không phải lão Ẩn chủ đời trước nhiệt liệt tiến cử anh thì cho dù chiến công của anh có hiển hách đến đâu cũng không tới lượt anh nhận chức này.”
“Kể từ thế hệ của lão Ẩn Chủ, cuộc đấu tranh trong miếu đường vấn luôn giằng co không ngừng nghỉ, bởi vì anh đã trở thành Ẩn Chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử, Ấn Vu cũng chiếm thế thượng phong, nhưng lão Ẩn Chủ đã về hưu, đã đến tuổi cần được nghỉ ngơi, chúng ta không thể quấy rầy ông lão nữa. Cho dù anh về hưu thì cũng vần phải chịu trách nhiệm!”
Vương Nhất rơi vào trầm mặc, từng cảnh tượng trong quá khứ hiện ra trước mặt, ánh mắt của anh trở nên phức tạp.
Trên thực tế, anh hiểu khi xảy ra chuyện lớn như vậy thì nhất định sẽ xảy ra trận chiến trong miếu đường.
Trước đây có lão Ẩn Chủ ủng hộ, bây giờ lão Ẩn Chủ đã đến tuổi nghỉ ngơi, chỉ còn một mình người ở thế hệ mới như anh mới có thể chống đỡ.
Lão Ẩn Chủ có ân huệ rất lớn đối với anh.
Mạng sống của anh là do ông ta cứu.
Ông ta còn trao chức Ẩn Chủ cho Vương Nhất.