Những người khác cũng rối rít gật đầu đồng ý.
Người chết trẻ phải được tổ chức tang lễ đàng hoàng.
Lý Khinh Hồng cũng cảm thấy mình nên tiên đưa Vương Nhất thật tốt.
Ngụy Thương Kiều nhanh chóng giao việc cho người khác đi làm.
Tất cả các gia tộc đều mặc trang phục tang lễ màu đen.
Đàn ông đồng loạt mặc vest đen và mang giày da đen, phụ nữ thống nhất mặc váy dài đen, giày và tất cũng đều màu đen.
Chẳng mấy chốc, trời đã tối.
Lý Khinh Hồng cũng xuất viện để tham dự tang lễ của Vương Nhất.
Nhưng lại có rất nhiều người trẻ mà Lý Khinh Hồng chưa từng thấy qua trước đây.
Hiện trường được bày trí giống như một bữa tiệc, bọn họ nói cười vui vẻ ở trong này, không mảy may quan tâm đây là một tang lễ.
Lý Khinh Hồng khóc hết lần này đến lần khác, nước mắt cũng đã sớm cạn kiệt.
Cô ta không chỉ mất đi tình cảm chân thành mà con gái cũng vĩnh viễn mất đi người cha.
Đây là một chuyện vô cùng tàn nhãn đối với đứa nhỏ.
Ngay khi Lý Khinh Hồng đang quỳ trước linh đường thì Ngụy Thương Kiều dân một vài chàng trai mặc vest đen bước vào.
“Khinh Hồng à, để mẹ giới thiệu một chút, những người này đều là lớp người trẻ tài giỏi tuấn tú đến từ thành phố € và G. Con đừng quỳ nữa, đứng dậy giao lưu một chút với bọn họ đi.”
Lý Khinh Hồng thờ ơ, thậm chí cũng không hề để tâm đến bà ta.
Làm sao cô ta lại không biết Ngụy Thương Kiều đang có ý đồ gì?
Ngụy Thương Kiều muốn gả Lý Khinh Hồng ra ngoài từ rất lâu rồi.
Chỉ cần làm vậy thì cô ta sẽ không còn là người của Lý thị nữa, cũng sẽ không đe dọa được địa vị của cô con gái Lý Tuyết Nhi.
- _ Ngụy Thương Kiều làm tất cả những chuyện này đều vì con gái ruột của mình, Lý Tuyết Nhi.
Những người trẻ tuổi mà Ngụy Thương Kiều không biết này cũng do bà ta gọi đến.
Ngụy Thương Kiều cũng không để tâm, mỉm cười nói với những chàng trai trẻ kia: “Vậy mọi người cứ trò chuyện nhé, bên ngoài sắp cử hành tiệc tối rồi.”
Nói xong, bà ta vội vàng bước ra ngoài.
“Cảm ơn các vị dù bận rộn công việc cũng đến dự tang lễ này. Hôm nay, tôi có vài chuyện muốn tuyên bố cùng mọi người.”
Lý Thế Nhân không tham dự những sự kiện như vậy, cho nên tất cả đều do Ngụy Thương Kiều tổ chức.
Bà ta giơ ly rượu, mỉm cười nói: “Ly rượu này dùng để tưởng nhớ vị đại anh hùng đã hy sinh vì nghĩa, hy sinh tính mạng cứu tất cả chúng ta, Vương Nhất! Chúng ta sẽ vĩnh viên không bao giờ quên người này!”
“Chúc anh ấy một đường lên thiên đàng!”
“Chúc anh ấy một đường lên thiên đàng!”
“Chúc anh ấy một đường lên thiên đàng!”
mủ Tất cả những vị khách có mặt đều nâng ly tỏ ý, mặt mũi đỏ bừng, không có chút dáng vẻ nào là đang truy điệu người đã mất.
Thật ra thì bọn họ không hề biết Vương Nhất, thậm chí chưa từng nghe qua cái tên Vương Nhất này, họ đến đây chỉ để tham gia náo nhiệt thôi.