Cô ta thuộc về hoàng tộc nước H, đến Tần thị với tư cách là người liên lạc giữa hoàng tộc nước H và gia tộc đó.
Thiên nữ trời sinh thánh thiện, cô phương tự thưởng, ẩn dật và độc lập.
Mọi người trong Tần thị bao gồm Tần Hồng Long cũng đều không dám đến gần cô †a, chỉ có duy nhất Tân Vũ, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, xem nhau như tri kỷ.
Nhưng mà mọi thứ đều là lừa dối và lợi dụng.
Thái Kim Phụng không thể rung động, Tần Vũ đã lợi dụng điều này để đá Thái Kim Phụng ra khỏi vị trí Thiên Nữ và cướp lấy nó.
Hiện tại người liên hệ giữa Tần thị và hoàng tộc nước H chính là Tân Vũ.
Đây cũng là tâm bệnh của Thái Kim Phụng, hơn nữa bây giờ vẫn chưa tìm ra được câu trả lời.
“Nếu như tôi đoán không sai thì người của hoàng tộc nước H đã đến, cô phải trở về cùng bọn họ đúng không?”
Vừa chạy, Vương Nhất vừa quay đầu sang, nghiêm túc nhìn cô ta và hỏi.
Thái Kim Phụng vô cùng kinh ngạc: “Thiếu chủ, vậy là anh đã biết tất cả?”
Sau đó, cô ta rơi vào im lặng.
Người liên lạc giữa Tân thị và hoàng tộc chỉ có thể có một người, thậm chí có thể nói là dùng để giám sát Tần thị.
Thái Kim Phụng cũng không thích công việc này.
Vương Nhất lại lắc đầu: “Cô không thể đi như vậy, cho nên về phía hoàng tộc bên kia, tôi sẽ đi cùng cô.”
Thái Kim Phụng cũng không hề từ chối, chỉ là mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói câu nào.
“Bên này.”
Lúc này, Tân Hồng Long vấy tay với Vương Nhất.
Tân Hồng Long một mình chống gậy đi đến.
Vương Nhất liếc nhìn Tân Hồng Long: “Ông nội anh và Tần Vũ đâu?”
Tân Hồng Long cười nói: “Đang chờ ở bên trong, lát nữa đi vào, chúng ta còn phải diễn một màn kịch.”
Vương Nhất đương nhiên biết anh ta đang ám chỉ điều gì.
Nhìn thấy Thái Kim Phụng, Tần Vĩnh Nghiêm và Tân Vũ đều đứng lên, như thể muốn nói điều gì đó.
Nhưng khi nhìn thấy Vương Nhất ở bên cạnh, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi.
Những gì vốn dĩ muốn nói đều đột ngột không thể thốt ra khỏi miệng.
“Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Ánh mắt của Tần Vũ hơi nghiêm lại, lên tiếng hỏi.
Vương Nhất cười nói: “Còn nhớ tôi nói gì chứ? Tôi sẽ để anh cho Nhạc Si một câu trả lời. Hiện tại đã đến lúc rồi.”
Tân Vũ lập tức nhìn về phía Thái Kim Phụng.
Chỉ thấy ánh mất nhìn về phía Tần Vũ của Thái Kim Phụng đã sớm bình tĩnh trở lại, không còn chút dao động của năm xưa.
Tần Vũ lấy lại tinh thần, mỉm cười nói với Thái Kim Phụng: “Kim Phụng, đã lâu không gẠp.
Thái Kim Phụng cũng không thay đổi sắc mặt: ‘Vốn dĩ chúng ta nên sớm gặp mặt nhau.”