Nói xong, Tần Bát tiếp tục nhìn Vương Nhất.
Vốn tưởng rằng Vương Nhất sẽ khiếp sợ, nhưng không ngờ Vương Nhất vẫn khó đoán như trước, trên mặt thậm chí còn có chút châm chọc.
“Hoàng tộc thì thế nào, hoàng tộc thì có thể tùy tiện dẫn người khác đi sao?”
Ngay sau đó, Vương Nhất trực tiếp ra lệnh: “Cho các người một phút, mau chóng rời đi, nếu không tôi cũng không ngại để các người ngồi máy bay đến nhưng phải dùng xe cứu thương về đâu.”
Lời nói này vô cùng cuồng ngạo, sau khi Tân Bát đã tiết lộ thân phận thật sự của bọn họ mà anh vân không xem bọn họ ra gì.
Tần Bát và các vệ sĩ của hoàng tộc đều ngây người, không thể tin được nhìn Vương Nhất.
Thái Kim Phụng cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất, nhất thời không nói được lời nào.
Cô ta biết Vương Nhất đang ra mặt giúp cô ta.
Sau khi định thần lại, ánh mắt của Tần Bát dần trở nên nguy hiểm, trong con ngươi đen láy lóe lên một tia sát khí lạnh lẽo.
“Thăng nhóc kia, cậu có biết người mà cậu muốn bảo vệ là ai không?”
“Cô ta là Thiên Nữ của Tần thị hoàng tộc!
Chậm trễ không chịu quay về gia tộc, gia tộc đã không còn kiên nhãn với cô ta nữa rồi!”
“Chờ đợi cô ta sẽ chỉ là những hình phạt tàn khốc nhất, rút xương, móc mắt,…
Chẳng lẽ cậu cũng muốn chịu trừng phạt cùng cô ta sao?”
Nghe những lời này, toàn thân Thái Kim Phụng phát lạnh, một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cô ta không muốn trở về gia tộc chính là sợ những hình pháp của hoàng tộc.
Vương Nhất nghe xong thì chỉ thản nhiên mỉm cười: ‘Không biết hình pháp trong hoàng tộc của các người có tàn nhãn hơn so với khổ hình ở Bắc Cảnh không?”
Dùng những lời nói kia dọa người khác thì còn được, nhưng hù dọa Vương Nhất thì chẳng khác nào đang múa đao lớn trước cửa Quan Công.
Tân Bát không nói gì, nhưng sắc mặt dần trở nên tối sầm lại.
“Tôi đã cho cậu mấy cơ hội nhưng cậu lại không biết quý trọng, vậy thì đừng trách tôi tàn nhân, cậu và Thái Kim Phụng cùng nhau quay về hoàng tộc đi!”
“Bại”
Đột nhiên, có một tiếng gọi lảnh lót vang lên trong sân bay rộng lớn.
Trong sân bay có rất nhiều âm thanh hôn tạp, nhưng Vương Nhất vẫn nghe thấy tiếng gọi này.
Toàn bộ sát khí trên người anh tản đi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô bé mặc váy công chúa đang chạy đến sau lưng mình.
Cô bé xinh đẹp dễ thương này không ai khác chính là Vương Tử Lam.
Cô bé rất hào hứng chạy về phía Vương Nhất, trên tay còn cầm một cây kẹo que bảy sắc cầu vồng thật lớn, thậm chí còn chưa bóc vỏ.
Vương Nhất lập tức mất hứng thú với Tần Bát, trực tiếp bế con gái lên, trên mặt xuất hiện một nụ cười thật tươi hiếm thấy.
“Sao con lại đến đây một mình vậy?”
Trước khi đến sân bay, anh đã nói qua với Lý Khinh Hồng, nhưng Vương Tử Lam lại xuất hiện ở đây, nhất định là có người dẫn cô bé đến.
Đôi mắt của Vương Tử Lam cong thành hình trăng lưỡi liềm: ‘Mẹ bận công việc nên đi làm rồi ạ, là dì nhỏ dẫn con đến đây, dì đang ở bên ngoài đợi cơn.”