Khi thấy người kia trông vừa không có tiền, chẳng có việc, lại còn không có bạn gái, đúng là một chàng trai ba không. Thế mà khi gặp ông ta không những không nịnh nọt, mà còn dám từ chối ông ta?
Kim Đức Hữu cũng không nổi giận, dù sao đây cũng đang ở trên máy bay.
Vé máy bay của mỗi người đều được đặt trước, hơn nữa lát sẽ có người kiểm tra vé, vì thế tự tiện đổi chỗ ngồi rất không hay.
Vì thế, ông ta đành ngồi ở hàng trước, rồi quay đầu cười to với Khương Nhã My: “Cô là người Yên Kinh sao?”
Vừa rồi nghe cuộc trò chuyện của Khương Nhã My và Vương Nhất, ông ta đã nhận ra Khương Nhã My là người Yên Kinh.
Tuy nhiên trong lòng Kim Đức Hữu cảm thấy rất bất bình.
Ông ta đã nhận ra Vương Nhất và Lý Khinh Hồng là vợ chồng, thế nhưng trông Vương Nhất cũng rất thân thiết với Khương Nhã My.
Tại sao một chàng trai ba không lại có thể hưởng phúc phần như vậy?
Khương Nhã My quay đầu nhìn ông ta: “Ông đang nói chuyện với tôi sao?”
Kim Đức Hữu cười to gật đầu: ‘Dĩ nhiên rồi.
Ông ta khá hài lòng với phản ứng của Khương Nhã My, những người phụ nữ như thế này, khi mới bắt đầu đều rất cao ngạo.
Nhưng chỉ cần thử một lần là sẽ lộ bản tính.
Khương Nhã My im lặng một lúc lâu, nhưng vì lễ phép nên cô ta vẫn gật đầu.
“Đúng thế, tôi là người Yên Kinh.”
“Thật có duyên, tôi cũng là người Yên Kinh.”
Nụ cười trên gương mặt Kim Đức Hữu càng rõ rệt.
Nói xong ông ta còn nhìn Vương Nhất với vẻ đắc ý.
Ông ta chọc ghẹo người phụ nữ của anh ta trước mặt anh ta, chắc chắn anh ta sẽ rất tức giận.
Nhưng Vương Nhất cũng chẳng hề nổi giận, thậm chí còn chẳng có phản ứng nào.
Thế nên Kim Đức Hữu vẫn tiếp tục.
Tầm mắt của ông ta dừng trên quyển sách Khương Nhã My đang cầm, cười nói: “Trông có vẻ cô rất thích đọc sách, không biết đây là tác phẩm gì vậy?”
Vẻ mặt Khương Nhã My không hề thay đổi, cô ta nhấc bìa quyển sách.
“Sách ảnh giải phẫu thi thể.”
Thấy cái tên sách, Kim Đức Hữu sợ hãi, ông ta nhìn Khương Nhã My với ánh mắt hoảng sợ.
“Cô là pháp y?!”
Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Khương Nhã My hiện lên một nụ cười nhạt: “Cứ cho là thế đi, chẳng lẽ ông cũng vậy?”
Gô ta cười rất đẹp, nhưng trong mắt Kim Đức Hữu lại trông rất quái dị.
Ông ta cười xấu hổ: ‘Không phải, tôi là ông chủ của công ty vệ sĩ xuyên quốc gia tại Yên Kinh, vừa xong công việc đang quay về thủ đô.”
Tuy ông ta bị quyển sách Khương Nhã My dọa sợ, nhưng Kim Đức Hữu rất nhanh điều chỉnh xong trạng thái, ông ta còn lơ đênh khoe thân phận của mình.
“Công ty vệ sĩ? Xuyên quốc gia?”
Gương mặt Khương Nhã My tỏ vẻ kinh ngạc.