Ông ta không muốn đặt tính mạng mình vào tay một kẻ xa lạ.
Vẻ mặt Vương Nhất thờ ơ: “Nhưng có vẻ vệ Sĩ của ông cũng không thể giải quyết được nguồn gốc của vụ tai nạn trên không này.”
“Ngoài ý muốn, mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn thôi!”
Gương mặt Kim Đức Hữu căng đến mức đỏ bừng, ông ta vội vàng nhìn về phía hai vệ sĩ: ‘Các cậu còn đứng đờ đấy làm gì, sao không nhanh khiến máy bay ngừng lắc lư!”
“Ông chủ, không được đâu, gió lốc được hình thành từ không khí lạnh quá mạnh, nó đã tạo ra một mắt bão, chúng ta không thể bay ra!”
“Chúng ta cũng sắp hết dầu rồi, giờ chỉ có thể nghiêng ngả liên tục trong miệng mắt bão, đợi khi hết nhiên liệu, hoặc gió quá mạnh, khi gãy cánh, máy bay sẽ rơi!”
Dưới tình hình nguy cấp, hai vệ sĩ nói tình trạng thật sự lúc này.
Ngay lập tức, cảm giác hoảng sợ càng nghiêm trọng hơn, nó bao trùm cả cabin.
Tất cả mọi người sợ đến bật khóc, xen lẫn cả tiếng la hét chói tai.
Thậm chí có người còn lấy một vòng tràng hạt để trước ngực, liên tục cầu khấn Quan Thế Âm Bồ Tát xuống cứu.
Lý Khinh Hồng cũng nghe thấy, nhưng cô ta vấn không mở mắt mà nhäm chặt như cũ.
Cô ta tin Vương Nhất.
Kim Đức Hữu cũng rất tuyệt vọng, ông ta †úm tóc mình.
Công việc lần này, ông ta chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, nhưng khi đối diện với tai nạn trên không, thì sức của hai vệ sĩ quả bé nhỏ không đáng kể.
Có đôi khi con người rất yếu ớt, khi đối mặt với thiên tai thì hoàn toàn không thể sống sót Thậm chí mấy tiếp viên hàng không trên chuyến bay cũng bật khóc, họ nghĩ thâm không biết sao mình lại đen như vậy, bốc trúng phải chuyến bay này.
Vương Nhất và Khương Nhã My không nói gì mà đi thẳng đến buồng lái máy bay.
Kim Đức Hữu vẫn ngăn cản họ: ‘Các cậu làm gì thế?” .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||
“Cứu người.”
“Đừng đi, không còn hy vọng gì đâu.”
Kim Đức Hữu xua tay: “Ngay cả hai vệ sĩ chuyên nghiệp của tôi còn chẳng thể giải quyết, hai người thường như các cô có cách gì sao?”
Khương Nhã My thản nhiên nói: ‘Các ông không có cách không có nghĩa là chúng tôi cũng không có, tình cảnh này chỉ là chuyện nhỏ.
“Cái gì?”
Kim Đức Hữu vừa nghe, vẻ mặt lập tức tỏ ra khinh thường: “Cô là một pháp y, đây còn chẳng phải chuyên môn của cô, còn anh, còn chẳng có việc mà dám nói tình cảnh này là chuyện nhỏ?”
Lúc này hai vệ sĩ của ông ta bước lên, nói: ‘Nếu muốn khiến máy bay thoát khỏi miệng mắt bão, phải có khả năng điều khiển máy bay thật điêu luyện, dĩ nhiên cơ trưởng chuyến bay này không có, mà hai chúng tôi cũng vậy.”
“Các cô định lái máy bay sao? Các cô có băng giấy phép lái máy bay không?
Đã được huấn luyện chuyên nghiệp hay chưa?”
Họ hỏi liên tiếp mấy câu hỏi chuyên ngành, Vương Nhất và Khương Nhã My nhìn nhau, không trả lời.