Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Tóm lại, Khương Nhã My thật sự là thiên kim tiểu thư của Khương thị, điều này khiến người ta rất ngạc nhiên.

“Đứng lên hết đi, nếu không phải tôi thấy phiền phức thì tôi đã không gọi cho các ông!”

Vẻ mặt Khương Nhã My rất thờ ơ, cứ như tập mãi thành thói quen.

Quản gia Khương thị càng cúi đầu thấp hơn: “Cô chủ, đây là chuyện Khương Tấn phải làm! Bây giờ từ trên xuống dưới Khương thị đều đang đợi cô quay về! Xin cô hãy quay vê!”

“Xin cô hãy quay về!”

“Xin cô hãy quay về!”

“Xin cô hãy quay về!”

Quản gia Khương Tấn hô to, sau đấy mấy vệ sĩ của Khương thị cũng hô to.

Tiếng họ như sấm, quanh quẩn ngoài sân bay.


“Em nhớ ra rồi!”

Lý Khinh Hồng như nhớ ra chuyện gì đấy, vẻ mặt rất kinh ngạc.

“Em nhớ ra chuyện gì?”

Vương Nhất tò mò hỏi.

Lý Khinh Hồng nói: “Giống Lý thị, khoảng hai mươi năm trước ở Khương thị cũng có một cô bé bị bắt cóc.”

Nghe thế, vẻ mặt Vương Nhất rất kinh ngạc: “Vì sao?”

Lý Khinh Hồng kể lại chuyện xảy ra hai mươi năm trước ở Khương thị.

“Khương thị là một gia tộc về y dược, mỗi người Khương thị đều phải học y thuật, chữa bệnh cứu người. Hai mươi năm trước, ngay lúc người đứng đầu Khương thị bỏ ra một số tiền lớn để mua một cây kỳ trân dị thảo ở Thần Nông Giá, nghe nói đó là một loại thuốc mới, đó là phát hiện có tính lịch sử.”

“Vốn dĩ cây kỳ trân dị thảo này sắp được dâng cho một người có địa vị cao ở vương tộc, nhưng trước đó một ngày, nó lại bị lấy trộm.”


“Trộm?”

Nghe vậy, vẻ mặt Vương Nhất vô cùng kinh ngạc.

“Đúng thế.”

Lý Khinh Hồng gật đầu: “Sau đó họ tìm thấy người ăn trộm. Đó là một cô bé năm tuổi, cô bé trộm cây kỳ trân dị thảo này để chữa bệnh cho mẹ đang bị ốm nặng.”

“Nhưng bênh của mẹ cô bé đã trở nên nguy kịch, chỉ một cây thảo dược thì cũng lắm chỉ có thể kéo dài tuổi thọ thêm mấy tháng.”

“Nhưng trên dưới Khương thị đều rất giận dữ, họ muốn trừng trị cô bé đó thật nghiêm khác. Hơn nữa việc này cũng đến tai người có địa vị cao kia. Dưới áp lực của vương tộc, hơn nữa mẹ cô bé cũng biết con mình làm sai, nên dù bệnh nặng vần chủ động xin gánh trách nhiệm. Hôm sau, người ta phát hiện ra bà ta đã chết trong nhà”

“Người chết cũng là người Khương thị, nhưng những người khác ở Khương thị cảm thấy kể cả bà ta có chết cũng chưa hết tội, hơn nữa họ còn bo bo giữ mình nên quyết định đuổi cô bé ra khỏi Khương thị, đến khi chết, người Khương thị cũng không nhớ rõ tên mẹ cô bé kia là gì.”

“Bà ta tên là Khương Vĩnh, chỉ là một cô chủ của dòng nhánh Khương thị, đương nhiên người Khương thị không nhớ ra tên bà ta.”

Khương Nhã My bỗng nhiên lên tiếng, nói †ên mẹ của cô bé kia.

Giọng điệu cô ta rất bình thản, hoàn toàn chẳng cảm nhận được bất cứ đau buồn nào.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng chưa nói gì, họ biết rõ, cô bé trộm dị thảo để chữa bệnh cho mẹ là Khương Nhã My.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận