Trong lòng Lý Khinh Hồng, Vương Tử Lam năm bàn tay nho nhỏ, hét to.
“Hừi Ông nói gì đấy, ba mẹ tôi còn giỏi hơn thế nhiều! Cậu Long gì đó sao có thể chặn được một quyền của ba tôi?”
“Con nhóc này, mày dám khinh thường Cậu Long, phải ăn đòn!”
Vẻ mặt Kim Đức Hữu hung dữ, sau đó ông †a tát một phát về phía Vương Tử Lan.
Lý Khinh Hồng nổi giận, đang định lùi ra sau.
Vương Tử Lam lại tự thoát khỏi lòng Lý Khinh Hồng, cô bé nhảy xuống, nhanh nhẹn né cái tát của Kim Đức Hữu, sau đó đá mạnh vào đầu gối ông ta.
“AI Đầu gối của tôi!”
Kim Đức Hữu hét lên như một con lợn bị chọc tiết, ông ta nhảy lên che đầu gối, mặt tái mét.
Hăn ta bị viêm khớp, bị Vương Tử Lam đá một cú như vậy đã thấy đau không chịu được, rên rỉ liên tục.
“Ai bảo ông khinh thường ba mẹ tôi!”
Vương Tử Lam hoàn toàn không hề sợ Kim Đức Hữu.
Lý Khinh Hồng trợn mắt há mồm, Khương Nhã My cũng nhìn Vương Tử Lam đầy kinh ngạc.
Không thể ngờ, một bé gái mới 6 tuổi sao có thể phản ứng nhanh như vậy!
Ngay cả người trưởng thành cũng không thể nhanh nhẹn như vậy!
Nhìn Vương Tử Lam làm cho Khương Nhã My thấy hình bóng mình khi còn nhỏ.
Dù sao cô ta cũng rất nhanh nhẹn, đây là thiên phút!
Nhưng thiên phú của Vương Tử Lam còn tốt hơn cả cô ta.
Vương Nhất bình tĩnh nhìn tất cả mọi chuyện, khóe miệng nhếch lên.
Thiên phú của Vương Tử Lam tốt như vậy, đương nhiên Vương Nhất sẽ không bỏ qua.
Vương Tử Lam còn quá nhỏ, chỉ có thể tấn công đầu gối của Kim Đức Hữu, chờ đến khi cô bé lớn hơn, kể cả người trưởng thành cũng không thể đánh bại cô bé.
“Dám đánh tôi, cứ chờ cậu Long tới đi các cậu đừng hòng mong trốn thoát!”
Kim Đức Hữu ôm đầu gối, hung ác mà uy hiếp.
Vương Nhất hoàn toàn không thèm quan tâm, anh thản nhiên nói: “Tốt nhất ông nên xin lỗi chúng tôi, sau đó cút đi, nếu không muốn đi cũng không được!”
Kim Đức Hữu không giận, trái lại ông ta còn cười: “Vốn dĩ các người có thể vênh váo như thế vì cô ta là cô chủ của Khương thị nên có thể tung hoành ngang ngược ở Yên Kinh!”
“Nhưng cậu Long hoàn toàn chẳng sợ Khương thị! Nếu đắc tội cậu Long các cậu cũng không sống nổi ở Yên Kinh.”
Bị người này khiêu khích năm lần bảy lượt, ngay cả Vương Nhất cũng nổi giận.
“Ông thật sự nghĩ như thế sao?”
Vương Nhất cười lạnh như băng.
Trong nháy mắt Kim Đức Hữu cảm thấy hoảng loạn, nhưng nghĩ đến lai lịch của Cậu Long, ông ta cần gì phải sợ?
Vì thế lá gan của ông ta to hơn, cười lớn nói: “Cậu Long sẽ nhanh chóng đến đây, bây giờ các cậu có muốn chạy cũng không chạy được đâu.”
“Bị?”