Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Kim Đức Hữu ở bên sợ ngây người, ông ta không ngờ Vương Nhất lại dám ra tay với Long Trường Thế.

“Thăng nhãi, mày tiêu đời rồi, dám động thủ với cậu Long, mày có biết mày đã đắc tội với Long Thị rồi không?”

Sau khi định thân lại, Kim Đức Hữu hét vào mặt Vương Nhất.

“Ông xã! Anh đừng động thủ, chúng ta chỉ cần chờ người tới là được rồi!”

Lý Khinh Hồng đứng phía sau lên tiếng, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng.

Nghe Lý Khinh Hồng nói vậy, Long Trường Thế bỗng giật mình, chẳng lẽ bọn họ có lai lịch gì ghê gớm?

Ở Yên Kinh, người có địa vị càng cao thì càng thận trọng.

Bởi vì chúng ta không biết liệu người chúng ta gặp phải có địa vị cao hơn mình hay không.

Một bước sai, vạn dặm sai.

Lúc này, Kim Đức Hữu lên tiếng: ” Cậu Long, cậu đừng nghe cậu ta nói bừa, cậu †a chỉ hù dọa cậu thôi. Trong ba người bọn họ, cô chủ của Khương Thị có địa vị cao nhất rồi!”

Nói rồi, Kim Đức Hữu chỉ vào Khương Nhã My.

Lúc này, Long Trường Thế mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta dùng ánh mắt hung tợn nhìn Vương Nhất: “Thằng kia, tao đã nói rồi, tao rất thích hai con đàn bà này của mày, chỉ cần mày nhường cho tao, mày sẽ là anh em tốt nhất của Long Trường Thế †ao ở Yên Kinh này, tao sẽ đối đãi tốt với mày. Còn không mau buông tay!”

“Chán sống!”

Vương Nhất không thể nhân nhịn được nữa, ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng.

Vừa dứt lời, Vương Nhất siết mạnh tay anh ta.

Răng räc!

Cổ tay Long Trường Thế lập tức bị gấy.

VÀNG Long Trường Thế kêu thảm thiết, mặt mày nhăn nhó.

“AI Sao mày dám bẻ gấy tay cậu Long!”

Kim Đức Hữu đứng bên cũng sợ ngây người, ông ta không ngờ Vương Nhất lại mạnh như vậy.

Nhưng sau đó, vẻ mặt ông ta liền trở nên †ức giận.

Ở mảnh đất Yên Kinh này, không một ai động thủ với cậu Long mà được sống yên ổn cả.

Lúc này, sắc mặt Vương Nhất cực kỳ âm u.

Khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của Vương Nhất, cả Kim Đức Hữu và Long Trường Thế đều cảm thấy lạnh sống lưng, như thể đang bị một con thú hoang nhắm trúng.

“Các người đi mau đi, chồng tôi từng đi lính đấy.”

Lý Khinh Hồng muốn nhân nhượng cho qua chuyện, có thể không động thủ thì tốt nhất không động thủ.

Thân phận Ẩn Vu quá đặc biệt, cho dù Lý khinh Hồng biết Vương Nhất chính là Ẩn Vu cũng không thể nói ra, vậy nên cô chỉ đành nói như vậy.

Thế nhưng câu nói này lọt vào tai Long Trường Thế và Kim Đức Hữu lại biến thành một câu chuyện cười.

“Đi lính? Khó trách sức lực lại mạnh như vậy. Nhưng mà các người chỉ có thế thôi sao?”

Cánh tay Long Trường Thế vẫn đang run rẩy.

Vừa nãy Vương Nhất không hoàn toàn phế bỏ cổ tay Long Trường Thế, mà chỉ vặn nó chín mươi độ.

Nhưng đau quá nên đến giờ vẫn chưa khôi phục lại bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui